Lam Thiên Vũ khác với Tống Trạch,tuy cả hai từ nhỏ cùng Tần Hi chơi chung với nhau nhưng so độ khôn khéo,ăn nói nịnh họt thì hai người kia đều không bằng hắn.
Kỷ năng liêu muội lừa gạt đỉnh cao,qua trăm bụi hoa không dính thân thậm chí còn khiến người ta chủ động xà vào lòng mình.
Đối mặt với tất cả luôn ra vẻ tươi cười khiến người thoải mái chưa bao giờ khiến ai khó xử,Kỷ An An hôm nay vốn định tìm cậu hung hăng đòi nợ nhưng lại bị Lam Thiên Vũ lừa gạt cho qua,nhưng trước khi đi vẫn không quên trừng mắt thật sâu nhìn cậu.
Mễ Lạc Tranh sẽ quan tâm nó sao?ha dĩ nhiên là không rồi,vẻ mặt bình thản im lặng cho qua bởi cậu biết nguyên ngày hôm qua nó nghĩ vì lí do gì,và sáng nay tại sao lại lần nữa muốn tìm cậu tính sổ.
Ai bảo có người nhiều chuyện gửi video Kỷ An An đánh cậu cho Kỷ Xuyên xem đâu?trừng phạt trách móc khiến quan hệ cha con càng thêm căng thẳng,nói Kỷ Xuyên thiên vị yêu thương cậu hơn nó nhưng phải vậy không?
Rõ ràng biết thân phận mình sẽ chướng mắt người ta nên cậu chưa bao giờ chủ động đi tìm,hay lân la trước mặt nịnh bợ lấy lòng này kia.
Không chào hỏi không thân quen,xem nhau như người vô hình nó còn muốn cái gì nữa?Kỷ Xuyên không hề thiên vị hay phân biệt đối xử ai hơn cả,thậm chí vì đền bù còn tăng lên tiền qùa hằng tháng cho Kỷ An An.
Đãi ngộ hai đứa giống nhau tránh ghen tị nhưng nó chính là không hề biết đủ,hơn nữa Kỷ Xuyên cũng chưa bao giờ thánh mẫu bắt nó phải chấp nhận hay yêu thương cậu dù chỉ một chút.
Tránh xung đột nên chủ động rời đi dọn tới trong trường,nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng Kỷ An An chính là tự tìm đường chết không thể sống a,đánh cậu chẳng qua là vì sợ tranh giành gia sản?nếu lý do này thì đã đủ chứng minh hết thảy rồi.
Thú thật nếu đặt mình vào vị trí của Kỷ An An chắc chắn cậu sẽ không vui thậm chí công khai ghét bỏ ra mặt,làm gì có đứa con nào thích tư sinh tử cơ chứ?chỉ cần mẹ cậu không cùng Kỷ Xuyên kết hôn thì chính là đứa con riêng ngoài giá thú,đang từ độc hưởng hiện tại cái gì cũng phải phân chia từ gia đình cho tới tài sản.
Nó ghét cậu là điều hiển nhiên nhưng sẽ không vì vậy mà nhẫn nhịn bỏ qua thêm lần nào nữa đã qúa đủ rồi,kể từ giờ cậu sẽ không bao giờ nhường nhịn Kỷ An An nữa.
Ăn miếng trả miếng,đạo lí muôn đời nay đã là vậy rồi.
Khó tránh thở dài buồn chán vì y đã lâu ngày chưa tới trường,thân cô ở ký trúc xá một mình làm sao vui được cơ chứ?huấn luyện cả ngày kết thúc cậu liền dảo bước vô định ra sau rừng cây,định tìm mấy con mèo trò chuyện giải khuây cho thư thả đầu óc.
Mễ Lạc Tranh vui vẻ ngồi trên nền cỏ ôm mèo gở hộp pate ra chia đều cho từng con,nhưng thoải mái chưa được bao lâu thì nghe tiếng bước chân tiến tới ngày càng gần.
Bởi vì có cậu ở đây nên mấy con mèo gan dạ dũng cảm hơn hẳn,nguyên đám dựng ngược lông lên gầm gừ hung dữ nhìn về phía trước,tiếng kêu ác liệt dữ dội khiến cậu không khỏi xoay người ra nhìn thì thấy bóng dáng quen thuộc.
Chàng công tử đào hoa phong nhã,khí chất ngã ngớn bất cần dạng này ở chung đặc biệt thoải mái dễ chịu nhưng với cậu hiện tại thì không.
Chẳng chút để ý nhìn chằm chằm cậu khiến Mễ Lạc Tranh ghét bỏ ra mặt,ngoạ tào tên cao da chó này sao lại ở đây nha???
Hệ thống [Ký chủ hắn là Lam Thiên Vũ,công chính số không phải tên cao da chó.
"Mặc kệ với ta thì hắn chính là cao da chó ngươi hiểu không?"
[!.
] ký chủ thích là là được.
Lam°cao da chó° Thiên Vũ ngơ ngác nhìn cậu hồi lâu,bởi thiếu niên hôm nay mặc áo thun rộng over size màu xám nhạt nước da trắng hồng mà mái tóc ngắn phiêu phiêu trong gió,quần jean bó lại càng tôn lên bắp chân thon gọn đẹp đẽ.
Đặc biệt là đôi mắt lung linh cười tươi vui vẻ với những chú mèo,tạo nên hình ảnh dịu dàng đằm thắm vô tình khiến người khắc sâu.
Bình thường đã đẹp nay cười rộ lên càng thêm loá mắt,Lam Thiên Vũ từ cơn si mộng thoát ra hoàn hồn nghĩ chắc cậu ta không giận mình nữa đâu nhỉ?trận đánh lần đó hắn không can ngăn cũng không động chạm nhưng lại đứng về phía An An,lúc này tuy chuyện đã qua từ lâu nhưng ân oán kết rồi.
Thêm vào đó hắn không giống Tống Trạch tên đeo mắt kính vô sỉ đó,hắn không tin hôm nay không xin lỗi được cậu.
Vì thế trìu mến cười nói "Sao cậu lại ở chổ này?"
"Kệ tôi liên quan gì đến anh?"Mễ Lạc Tranh cau mày hừ lạnh đáp,với tên tra nam cậu cũng lười giả vờ giả vịt ai thích thì hốt đi dùm.
Lam Thiên Vũ hai tay đút túi hơi nhướng mày ngã ngớn nói "Xem ra tôi đoán đúng rồi,mối quan hệ giữa cậu và Tam hoàng tử xem ra không đơn giản là đồng học đi?An An nếu biết được sẽ thế nào nhỉ?"
Mễ Lạc Tranh quyết định tạm thời bỏ qua hắn nhưng người ta chính là ngu ngục tự tìm đường chết,người thành công có lối đi riêng chứ gì?chui đầu vào rọ nên đừng trách ta không khách khí nha,trừng mắt hếch cằm cao giọng tiếp "Thì sao?tôi thích vậy đó anh làm gì được tôi hả đồ lắm mồm nhiều chuyện?bộ ba mẹ không dạy anh nói ít thôi kẻo ra đường bị chúng đánh à?"
Lam Thiên Vũ nhìn bộ dáng hung dữ xù lông của cậu mà cảm thấy vô cùng đáng yêu,trông hệt như chỉ mèo con mỗi khi bị người chọc ngoáy đánh thức hay dành cá của nó vậy,dù miệng đang chửi rủa không chút kiêng nể nhưng lọt vào mắt hắn bỗng trở nên tươi đẹp lạ thường.
Dung nhan như nguyệt cười rộ đáng yêu,biết thừa vẫn cố tình kiếm chuyện nói "Thì cậu cũng thế còn gì?mẹ cậu chẵng lẻ không dạy cách tôn trọng người sao?"
Mễ Lạc Tranh bị hắn chọc đến tức giận xù mao "Phải đó tôi mồ côi không mẹ dạy vậy đã được chưa?"
Lam Thiên Vũ biết mình lỡ miệng nhưng phóng lao phải theo lao tiếp"Ai mà biết lỡ cậu nói dối để thắng thì sao?"
Cậu ngay lập tức đáp trả hắn ngiến răng nói "Thắng anh tôi được cái gì?là danh tiếng vàng bạc hay châu báu kim cương?xin lỗi gì chứ cái khác tôi không có nhưng vàng bạc thì không thiếu.
"
Đang bị cậu chửi bất giác che miệng cười trừ không chút để ý xua tay nói"Lỡ cậu nhất thời nảy sinh lòng tham thì sao?hơn nữa thời buổi này làm gì có ai chê tiền nhiều đâu chứ?"
Mễ Lạc Tranh nhặt lên cục đá ném mạnh nhưng bị hắn nhanh chân trốn thoát,cắn môi phùng má nói "Đừng có đem cái suy nghĩ chết tiệt đó áp đặt lên người khác,bộ anh nghĩ đầu óc ai cũng xuẩn trí bả đậu như mình chắc?"
Lam Thiên Vũ thôi cười nghiêm túc đáp"Thật ra tôi tới đây không phải để kiếm chuyện ý là muốn hỏi giữa cậu và Tam hoàng tử Tần Hi là mối quan hệ như thế nào?đơn giản chỉ vì tò mò mà thôi.
"
Cậu khinh thường cười lạnh nói"Ồ nhưng mắc gì tôi phải trả lời cho anh biết?lão tử đây không thích nói đó rồi sao?anh làm gì được tôi?có ngon thì đánh tôi đi chổ này nhiều máu này"song lại cố tình lấy tay chọc chọc đầu mình nhìn hắn tỏ vẻ khiêu khích.
"Cậu làm ơn nghiêm túc chút đi được không?"hắn trầm mặt đáp"Trả lời câu hỏi của tôi chẳng lẻ khó đến vậy sao?"
Mễ Lạc Tranh sớm đã loại Lam Thiên Vũ ra khỏi danh sách công lược,không phải đối tượng nên chả cần kiên nhẫn giải thích với hắn,không để ý mắt không thấy tâm không phiền,bộ dáng tươi cười hoà nhã ôn nhu nói "Bộ anh điếc à hay bị thiểu năng trí tuệ não úng thủy nên ngu rồi?nghe không hiểu những gì tôi nói?tôi không thích anh,tôi chán ghét anh nên tôi không nói đó nghe chưa??"nhìn hắn hơi ngiêng đầu tiếp "Hơn nữa chuyện này liên can gì đến anh mà hỏi hả đồ ngu ngục?"
nếu không phải sợ qúa mức ảnh hưởng thì cậu đã sớm xông ra tấu hắn nhừ tử rồi.
Lam Thiên Vũ thở dài nói "Nếu không muốn thì đừng trả lời nữa tôi không ép,nhưng cậu còn nhỏ nên chú trọng phép tắc lịch sự cẩn thận lời ăn tiếng nói sao cho chuẩn là Omega,được vậy Alpha người ta mới thích hiểu chưa?"
Mễ Lạc Tranh không cho là phải mà bĩu môi cúi đầu,tên này qua bao trận rồi vẫn chưa thể rút ra kinh nghiệm hay gì?ta đây chỉ không lịch sự với mình người thôi hiểu chưa?hơn nữa cần gì Alpha khác thích trong khi cậu đã có ý cơ chứ?
"Mà sao anh biết tôi ở chổ này?khai mau anh theo dõi tôi đúng không?"liệu hồn nói thật thì may ra tha cho!!
Lam Thiên Vũ câu môi cười,phải đúng là hắn cố tình rình trộm theo dõi nhưng như vậy thì sao chứ?không có chứng cứ mặt dày không chịu thừa nhận xem ai làm gì được hắn "Nghĩ gì phức tạp vậy chứ?tôi chỉ đơn giản đi dạo ngang qua mà thôi.
"
"!.
" nghe thôi đã biết xạo rồi.
Thấy cậu dường như vẫn còn nghi hoặc nên hỏi "Hơn nữa nơi đây là học viện trồng tôi tới đây thì có gì sai?câu này đáng lí phải là tôi hỏi cậu mới phải đấy,chổ của Alpha một Omega như cậu tới đây làm gì?đừng bảo là tâm sinh tạp niệm nhất thời ham muốn nên mới cố tình kiếm chuyện làm quen tôi đi?"
Mễ Lạc Tranh đỉnh đầu bốc khói kiên nhẫn hầu như bằng không"Anh nói tâm sinh tạp niệm nhất thời ham muốn là có ý gì?"bộ định bịa đặt vu khống cậu chắc??
Lam Thiên Vũ hai tay khoanh ở trước ngực,nhìn cậu nhướn mày khó hiểu"Bộ chứ cậu nghĩ bản thân mình trong sáng lắm chắc?"
"!.
" ừ thì biết là vậy rồi nhưng anh là ai?lấy quyền gì chỉ trích dạy bảo tôi?cho dù lão tử có damdang thì cũng không tới phiên ngươi hưởng thụ đâu mà lo,mau cút đi cho nước nó trong.
Không muốn cùng hắn phí thời gian dây dưa thêm nữa bèn thở dài nói "Tôi biết vừa rồi bản thân có hơi qúa đáng,nhưng anh là người lớn khoan hồng độ lượng chắc không trách tôi đâu nhỉ?"
Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ và trong mắt toát lên vô hạn mong chờ,khiến Lam Thiên Vũ không khỏi ngượng ngùng xấu hổ nhất thời cứng họng không nói nên lời.
Mễ Lạc Tranh hàn huyên vài câu sau đó liền nhanh chóng đánh bài chuồn để hắn ở lại,đợi Lam Thiên Vũ hoàn hồn thì người đã đi từ lúc nào.
!.
.
Tối hôm đó ngay khi vừa trở nhà tắm song thì nhận được cuộc gọi video của ông nội,dáng vẻ nghiêm trang đường hoàng nhưng lại than ngắn thở dài điệu bộ muốn nói lại thôi khiến y hoảng.
"Ông ơi chẳng lẻ ông mắc nan y khó chữa hay sao ạ?"
lão gia tử tức giận cao giọng quát,sau đó lại nhìn y đầy tiếc hận mà lắc đầu
"Con không hiểu gì chứ?"Y nhướng mày ngạc nhiên hỏi.
"!.
.
"
"!.
.
" ông ơi hình như cháu không thiếu tiền.
"Nhưng!.
con vẫn chưa có đối tượng mà làm sao kết hôn ngay được?"Cổ Tuyên bị ông nói đến đầu óc choáng váng tiếp "Ông khoan hãy vội đã được không?"
Ông nội xuyên quan màn hình nhìn y đầy thất vọng,thở dài lắc đầu ngao ngán "Con nói mình vẫn chưa có đối tượng vậy tại sao lại giả danh trà trộm vào Ký trúc xá Omega?đã thế lại còn dặn phòng đôi nữa chứ?ý đồ gì khai ra mau lên?"không để cho y trả lời ông đã trực tiếp chăn ngang"Phải,ta biết là con độc thân ế lâu lắm rồi nên tương đối đói khát nhưng thằng bé còn chưa đủ tuổi,con đã già rồi làm vậy chẳng lẻ không thấy hổ thẹn cắn rứt lương tâm sao?"
Cổ°năm nay tuổi °Tuyên "!.
"chẳng lẻ mình già thật rồi sao?
"Sao ông biết?"
Lão gia tử nghe cháu trai hỏi liền chắc nịch y đã thừa nhận,hơi vuốt râu híp mắt ý vị thâm trường nói
Nhận ra ông không phải nói đùa nên bắt buộc ngiêm túc hỏi "Nhưng chuyện này ai nói cho ông nghe vậy?"
"Dạ biết! "
Cổ Tuyên tắt quang não trong mắt loé lên tia sáng khai thông kì dị,đang hiếu kì kẻ nào nhiều chuyện mật báo ở không lo việc bao đồng thì nghe ra chân tướng! xem ra danh sách vào rừng tập huấn dã chiến cần phải tăng thêm người rồi.
Hay đến lúc đó liên hệ phái sát thủ,lính đánh thuê tới cài bom bắt cóc giả làm khủng bố hù doạ họ nhỉ?đặc biệt phải tận lực chiếu cố Cổ Phàm cùng đứa cháu ngoan kia ai bảo hai người làm lộ bí mật của y đâu?
Chỉ dạy dổ thôi không phải trả thù thật đấy.
.