Kiếm Trì Uyên vừa ra ngoài cũng không khỏi nhướng mày ngạc nhiên,trên bầu trời Tứ hải long vương hoá thành chân thân .Sau lưng họ là hàng ngàn binh tôm tướng cua,ở trên cao nữa là thiên binh thần tướng mặc giáp vàng kim toả ra ánh sáng chói mắt.Tràng cảnh này làm y nhớ lại cuộc vây quét hơn hai ngàn năm trước,cũng tại chính bầu trời minh giới đây.
"Kiếm Trì Uyên mau giao tên hài tử súc xinh nhà ngươi ra đây!" Ngao Cơ lúc này đã hoá thành thân rồng màu lam ở giữa đội hình tức giận hét.
"Súc xinh? ngươi dám nói con của bổn toạ không bằng cầm thú" ánh mắt của y như kiếm tức giận tràn lan.
"Hừ,nó xông vào cấm địa Long uyên của tứ hải Ngao thị lấy đi trấn hải tấn thiết côn, thả ác long Ngao vệ ra ngoài.Bị Minh nhi phát hiện nó còn giết luôn tam thúc nó,rút gân lột da tam thúc nó.Bấy nhiêu đó đã đủ chưa hả?"
"Đông hải long vương nói đúng,mau giao tên nghịch tặc đó ra lấy máu của nó tế vong hồn Minh nhi trên trời"
"Bắt nó nhận sai"
"Mau ra nhận sai"
Toàn bộ thiên binh và binh tôm tướng cua đồng loạt giơ cao mũi giáo mà biểu ý.
Kiếm Trì Uyên thừa hiểu tại sao bọn họ lại tức giận như vậy,từng ở Ngao gia mười năm và truyền thuyết về ác long Ngao Vệ cũng chẳng phải điều gì bí mật .Ngày xưa lúc y còn chưa ra đời ,Ngao Vệ vốn là thành qủa lão tổ tông Ngao thị với một kĩ nữ thanh lâu chốn trần gian.Tức nội tổ phụ của Ngao cơ,do mẫu thân xuất thân ti hèn ,nên dĩ nhiên hắn không được phụ thân yêu thích.Tuổi thơ kham khổ chẳng khác y là bao,nhưng đến năm sáu tuổi trong buổi lễ tế tự huyết mạch hằng năm của gia tộc lại xảy ra biến cố bất ngờ.
Huyết mạch và thiên phú của hắn cực kì thuần khiết,độ tương xứng với tổ tiên gia tộc là hoàn toàn ăn khớp.Nói cách khác chỉ có hắn mới có thể tu luyện được phép thần thông "Long Thiên Ấn" mà tiên tổ truyền lại đến mức đại thành.Lão tổ tông lúc bấy giờ liền lập tức thay đổi thái độ,cưng chiều sủng nịnh hắn lên tận mây xanh.Khỏi phải nói cũng biết lúc đó Ngao Bính Thiên căm ghét Ngao Vệ đến mức nào.
Bản thân gã từ khi sinh ra đã được định sẵn làm thế tử ,tiếp quản cơ ngơi gia tộc sau này.Những tưởng mọi chuyện sẽ thuận lợi như nước chảy mây trôi,ai dè giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.Cướp đi sự quan tâm của phụ thân,cướp đi sự chú ý của mọi người.Cướp đi ánh hào quang vạn trượng vốn dĩ nên thuộc về gã.Ngao Vệ gần như thay thế Ngao Bính Thiên ,đại diện cho Ngao thị nhất tộc tham gia đại hội bàng đào hằng năm.Làm thế tử gã trở thành bù nhìn,làm trò cười cho thiên hạ.
Có lẽ lúc đó gã mới nhận ra rằng, giữa tình thân và địa vị thì cái sau luôn dành chiến thắng.Gã cũng chẳng phải hạng người tốt lành,mưu mô xảo quyệt biết tính kế ngay từ lúc chưa được chọn làm thế tử.Phải nói là thông minh,chính vì vậy dù gã cực kì hận Ngao Vệ nhưng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài.Dù trước mặt hay sau lưng,dù với bất kì ai Ngao Bính Thiên đều cực kì ca ngợi Ngao Vệ.Nào là một đệ đệ tốt,nào là người con hiếu thuận,nào là học một biết mười.Giống như một vị thần không gì là không thể .Tạo nên hình tượng Ngao Vệ trong hoàn mỹ trong mắt thế nhân,lâu dần bọn họ đều thấm sâu ý nghĩ ấy vào trong tâm trí.
Mà bản thân Ngao Vệ lúc bấy giờ cũng hoàn toàn tin tưởng đại ca mình,nhưng giấy không gói được lửa.Cây kim trong bọc sớm muộn cũng lòi ra,vào ngày Ngao Vệ tròn một trăm tuổi còn cách đại điễn nhậm chức gia chủ đúng ba tháng.Thì biến cố lớn xảy ra,danh tiếng của hắn bị ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng.Lần đầu tiên phải nói đến đại hội bàn đào mừng thọ Vương mẫu nương nương,hắn bị bắt qủa tang đang sông vào phòng "cưỡng đoạt" Bích Liên công chúa,con gái út Ngọc Đế vừa tròn mười tám.Lúc ấy hai mắt hắn đỏ ngầu,tóc tai rũ rượi miệng không ngừng gào thét đòi mỹ nhân.Vừa nhìn liền biết là thần trí không bình thường.
Trong khi mọi người đang hợp lực trấn giữ hắn thì bên ngoài lại vang lên tiếng hét
"Không song rồi,Bích liên công chúa chịu nhục nhảy tru tiên đài tự vẫn rồi"
Đợi đến lúc tất cả mọi người chạy tới chỉ thấy mỗi đôi hài ,và bức huyết thư tuyệt mệnh do "chính tay" nàng viết trước khi gieo mình.Nội dung không gì khác ngoài dòng chữ "Dâm tặc Ngao Vệ trả lại trong sạch cho bổn cung".
Không đợi qua ngày hôm sau thì tin tức gia chủ tương lai của Ngao Gia ,kiêm thiên tài đệ nhất tu chân giới Ngao Vệ cưỡng đoạt Bích Liên công chúa.Làm nàng thất trinh phải gieo mình bảo toàn danh dự,tin này dường như đã chắp cánh bay khắp giới tu chân. So với tốc độ lan tràn chiến tranh ngày trước, rõ ràng chỉ có hơn chứ không hề kém.Chỉ trong phút chốc, dẫu là danh môn thế gia hay tán tu nơi sơn dã, ai ai cũng bàn luận về chuyện này.
Họ không ngờ rằng, vị thế tử mà họ ngưỡng mộ lâu nay nhân cách lại bại hoạ không bằng cầm thú như vậy!
Thế nhưng chuyện này vẫn chưa đủ để Ngao Gia từ bỏ vị thiên tài ngàn năm có một này,đùa sao tu luyện thần thông cổ đến mức đại thành.Năm đời Ngao gia có ai không? một mống cũng chưa thấy.Chỉ phạt hắn vào cấm địa gia tộc rèn luyện trăm năm xem như đền tội.Nhưng Ngao Thị lại cực kì coi trọng chuyện huynh đệ sát hại lẫn nhau,và dĩ nhiên Ngao Bính Thiên tuyệt đối sẽ không để hắn có cơ hội nhiếp bàn trùng sinh.Lấy cớ vào Long Uyên thăm đệ đệ,Ngao gia trước giờ đều biết hai huynh đệ vốn thân thiết nên không từ chối làm gì.Nhưng chưa được bao lâu họ lại trố mắt ngạc nhiên,Ngao Vệ chạy khỏi Long Uyên trước khi đi còn đánh giết ca ca mình là Ngao Bính Thiên.
Lúc họ tới nơi đã không thấy bóng dáng hắn đâu,thay vào đó là chân thân Bạch long của Ngao Bính Thiên nằm trên mặt đất.Lăn lộn đầy đau đớn,sợi gân long giữa lưng bị lôi ra hơn nữa.Nhưng cũng may là còn sống,thấy cảnh tượng này Ngao gia vô cùng tức giận.Cũng không điều tra cặn kẽ mà trực tiếp hạ lệnh truy sát.Đồng thời dán thông cáo tuyên bố thiên hạ khai trừ Ngao Vệ khỏi gia phả.Từ nay về sau là kẻ thù không đội trời chung của Ngao gia.Các thế gia khác ban đầu còn nữa tin nữa ngờ,nhưng khi thấy tình trạng của Ngao Bính Thiên liền răm rắp tin.
Cũng có kẻ nói gã hãm hại đệ đệ mình hòng chiếm đoạt chức gia chủ,nhưng ý kiến này rất nhanh liền nhận về một tràng chửi rủa.Làm gì có ai tự rút ghân chính mình bao giờ,nhưng chuyện họ không ngờ tới đã xảy ra rồi đó.
Ngao Bính Thiên lừa Ngao Vệ tới trần gian làm việc thiện trong thân xác người phàm,trong vòng mười năm không được sử dụng phép thuật.Nói là do gia tộc đổi ý,không muốn hắn ở đây chịu khổ nữa.Ngao Vệ từ trước tới nay chưa hề nghĩ xấu cho ca ca mình,tin tưởng lời gã nói mà rời đi thật.Mười năm sau khi vừa bước vào lãnh thổ thiên giới liền bị thiên binh thần tướng bắt giữ,hắn không hiểu tại sao mình lại bị bắt.Rõ ràng hắn chỉ thông tri cho một mình ca ca Ngao Bính Thiên.Chắc chắn ca ca sẽ không hãm hại mình,nhưng chuyện này rốt cuộc là sao?
Mãi đến hai tháng sau khi bị đưa lên "Phế Long Đài",lần nữa thấy vị đại ca mà mình tin tưởng nay lại cầm thanh đoản long cốt .Đứng trên đài nhìn mình bằng khuôn mặt đầy đau khổ.Khắp người bị xích thiết quấn quanh hắn cau mày,run rẫy nhìn gã hỏi đúng một câu"Tại sao vậy đại ca?"
Ngao Bính Thiên hai tay xiết chặt đoản long cốt ngẹn ngào nói "Nhị đệ ngươi không nên sai càng lại sai,hôm nay ta thay mặt phụ thân.Thay mặt Ngao thị nhất tộc và chúng sinh tam giới giết chết ác long Ngao Vệ thế thiên hành đạo"
"Đại ca! ngươi rõ ràng nói tin tưởng ta mà,ngươi rõ ràng nói gia tộc vì không muốn ta chịu khổ nên đày ta tới nhân gian .Những điều đó đều là ngươi nói mà đại ca" Ngao Vệ nhìn thẳng vào mặt gã xúc động hét.
"Ác Long ngươi đừng có ngận máu phun người,mau lấy cái chết tạ tội trả lại trong sạch cho Bích liên công chúa" một tên từ trong đám đông nói vọng ra.
"Mau trả mạng lại cho công chúa"
"Trả lại trong sạch cho Bích liên công chúa"
"Tự vẫn tạ tội mau"
Ngao Vệ ngơ ngác nhìn tất cả một vòng, sau cùng lại nhìn vị đại ca đang đau khổ trước mặt mình.Thu hết tất cả vào mắt ,muôn vàn câu hỏi tại sao nhanh chóng lướt qua trong đầu hắn.
Tại sao đại ca lại không lên tiếng giải oan giúp hắn ? tại sao chứ!Đến khi bị đoản long cốt đâm xuyên lồng ngực và bị tứ hải phong ấn hắn vẫn không nhận được câu trả lời.
Mà Ngao Bính Thiên vì "Đại nghĩa diệt thân" lại được thế gian ca tụng không tiếc lời.
Hơn trăm ngàn năm trôi qua trôi qua ,có thể nói sự việc của Kiếm Trì Uyên và Ngao Vệ chỉ hơn chứ không kém.Còn về việc tại sao y biết được sự thật thì phải cảm tạ Ngao Sính Minh rồi,ngày đầu tiên y trùng sinh khởi giá chính miệng nó đã nói cho y biết đấy.
Kiếm Trì Uyên khẽ lắc đầu xoay chuyển ánh mắt về phía đám người trên trời cao,ngữ điệu lạnh nhạt hờ hững "Muốn bổn toạ giao người đúng là mơ mộng hảo huyền"
"Kiếm ma tôn sao ngươi lại không phân đúng sai như vậy ?"
"Thuần nhi,Sính Minh dù sao cũng là tam đệ con--"
"Ngao Cơ ông đừng bao giờ nhắc lại cái tên Ngao Thuần đó với ra" Kiếm Trì Uyên cau mày tức giận,cả người toả ra hắc khí rét lạnh thấu sương khiến đám người thần giới không nhịn được mà sợ hãi "Cũng đừng bao giờ nói cái gì tình thân huynh đệ giẻ rách gì đó,từ khi bổn toạ sinh ra đã qúa hiểu Ngao gia các người rồi.Máu lạnh tàn nhẫn ,giả nhân giả nghĩa."
"Ngươi!!" Ngao Cơ ở trạng thái nguyên hình cũng cứng họng không nói nên lời.
Chuyện ngày hôm nay muốn hắn im lặng cho qua là không thể nào,đáng lí năm đó hắn không nên vì háo sắc mà sinh ra tên ngiệt tử Ngao Thuần này,báo hại chúng sinh lầm than.Không những vậy còn để y sinh ra đời sau giết chết nhi tử mà hắn thương yêu.
Tam thái tử Ngao Sính Minh là đứa con có thiên phú tu luyện cực cao,cũng là đứa con hắn tự hào nhất.Là người nối ngiệp mà đông hải long tộc gắng sức bồi dưỡng thành người kế vị,chỉ tiếc chưa kịp lên ngôi đã cùng "nội tôn " của hắn sảy ra xung đột rồi bị giết chết.
Chẳng lẽ trời định Ngao gia nhất định phải bị hủy hoại dưới tay ác nhân hay sao?