Đã trăm năm trôi qua, nhưng toàn bộ sinh linh của tứ hải bát hoang vẫn nhớ như in ngày hôm đó."Đại Hôn" của ma tôn Minh giới Kiếm Trì Uyên và thiên hồ nhất tộc Phượng Cửu Thu.
Vì sính lễ cho ái nhân trong lòng mà y cho người đi khắp thiên hạ,tìm kiếm bảo vật trân qúy hiếm có.Ngay cả nhị giới cũng không thoát khỏi liên can mất hơn hai tháng ròng rõ mới chuẩn bị song suôi mọi thứ.Ấn theo tập tục xưa, sau khi hạ sính lễ cho đàng ngoại thì tân nương tử sẽ không được xuất môn nữa.Hai người trước lễ rước dâu cũng không thể gặp mặt nhau.
Kiếm Trì Uyên vốn không hề biết chuyện này,chỉ đơn thuần nghĩ đưa ái nhân về hồ tộc để tiện bề hạ sính mà thôi.Hồ tộc lúc bấy giờ mở tiệc đón cậu trở về còn hơn ngày hồ vương lên ngôi nữa, coi Mễ Lạc Tranh như tổ tông mà cung phụng.Ai bảo tã hữu hộ pháp của ma tôn ở lại bảo vệ cậu tới ngày thành thân chứ,"bắt buộc " họ phải nâng niu cung phụng thôi
Kiếm Trì Uyên nghe tới tập tục đó lại không vui,nhưng Mễ Lạc Tranh dường như muốn trêu đùa y nên viết về phong thư.Không được phá hỏng phong tục tổ tiên,làm y bực bội muốn chết.Báo hại trên dưới ma cung hằng ngày nơm nớp lo sợ cho tính mạng nhỏ của mình,nhưng đau khổ nhất vẫn là thiên giới.Kiếm đại ma tôn hễ tâm trạng không vui liền kéo quân dập bọn họ ra bả mới thôi,kêu trời không thấu kêu đất không nghe,đau khổ của thiên giới mấy ai hiểu được chứ.
Tới ngày ấy,minh giới qủa nhiên phái ra đoàn nghi thức long trọng đến hồ tộc hạ sính.
Đội ngũ đi từ ma cung ra đến đường lớn,dân chúng tò mò đứng xem nhưng không dám hành động qúa khích hay gây cản trở.Ngay cả người bán hàng rong cũng không thấy tăm hơi,binh lính cầm đầy đao kiếm trong tay mặt mày hùng hổ thúc linh thú đi nhanh một chút.
Đợi đến hơn giữa trưa đội ngũ hạ sính mới nâng hết rương đồ vào trong,tổng quản ma cung đi đầu cao giọng đọc to danh mục qùa tặng
"...Lưu ly ngàn năm ,thượng phẩm linh thạch,tơ lụa huyết tằm,gân long tam bảo,độc giác thần thú trăm con...."
Danh mục quà tặng trong sính lễ, ước chừng lên đến một ngàn hai trăm rương đồ,đầy ắp một sân.Đó là chưa kể phần của hồi môn sau này gộp chung đem trở về minh giới nữa,ma tôn làm đến mức này bọn họ ít hơn còn coi được sao?
Ngày hôm ấy cuối cùng cũng tới,Mễ Lạc Tranh khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ nắm tay Kiếm Trì Uyên thề với thiên địa trọn kiếp bên nhau.
...----------------...
"A Uyên tổ phụ lại tới tìm chàng à?bộ sảy ra chuyện gì sao?" cậu bưng dĩa bánh đặt lên bàn rồi ngồi lên đùi y tò mò hỏi.
Kiếm Trì Uyên vừa nhéo má mềm của cậu vừa gật đầu bất đắc dĩ mà trả lời "Sư tôn của đệ đó,tổ phụ vất vả theo đuổi hơn trăm năm vẫn chưa thành công.Tìm ta hỏi chút bí quyết ấy mà"
"Bí quyết?rồi chàng chỉ cái gì cho tổ phụ vậy?"
"Bỏ thuốc kích tình rồi phong ấn tu vi,chờ đối phương nhịn không nổi nữa thì ra tay"
Cậu nghe song không khỏi trợn trừng mắt ngạc nhiên "Chàng thật sự chỉ tổ phụ chiêu này sao?"
"Ừ" y lãnh đạm gật đầu đáp rồi vòng tay ôm chặt eo ái nhân.
Mễ Lạc Tranh khóc không ra nước mắt,ai lại đùa giỡn với nóc nhà tương lai như thế bao giờ?đành chắp tay cầu nguyện mong cho tổ phụ qua khỏi nguy kịch lần này.
......................
Từ sau khi nhi tử thứ hai chào đời thì hầu hết thời gian của cậu đều ở cạnh chăm sóc con,nhưng điều này làm hũ giấm nào đó không vui.
Hung thú thường lớn rất nhanh,huống hồ đây lại là con trai của ma tôn Kiếm Trì Uyên.Chớp mắt Giang Vân đã tới tuổi có thể cùng đại ca mình dạo chơi thiên hạ.Vậy nhưng Mễ Lạc Tranh vẫn cảm thấy không yên tâm lúc nào cũng đi theo sau cậu nhóc.
Có một ngày Kiếm Trì Uyên cảm thấy không thể tiếp tục nhịn nữa bèn nói "Thu nhi,Giang Vân có Quân Cửu chăm sóc rồi đệ còn lo cái gì nữa,sao không dành thời gian lãng phí đó ở bên ta chứ?"
Mễ Lạc Tranh cau mày "Ma tôn chàng sao có thể ghanh tị với nhi tử của chính mình chứ? chúng ta hãy còn nghìn vạn năm ở bên nhau,nhưng Giang Vân lớn rồi thì không còn như thế được nữa..."
Kiếm Trì Uyên nghẹn giọng không cãi lại được đành mặc kệ cậu.Bản thân y giờ đây bắt đầu dạy con trai lớn cách cai trị và quản thống minh giới,thực hiện bước đầu trong việc chuyển giao quyền lực.
Nhưng chuyện con cái khiến y rất buồn bực.Ban đầu cậu luôn quan tâm để ý tới Giang Vân là vì con còn nhỏ,nhưng bây giờ Giang Vân đã lớn dung mạo càng giống cả hai người,nó đã có thể tự lo cho bản thân được rồi,vậy mà cậu vẫn theo sát từng bước.
Quan trọng nhất là mỗi lần nói chuyện với y lúc nào cũng là "A Uyên hôm nay Giang Vân làm cái này..."
Không được,nhất định phải rèn cho thằng nhóc này tính tự lập giống đại ca nó.Như vậy khi ra ngoài mới có thể ngẫng cao đầu mà hãnh diện với đời.
Một hôm nhân lúc Mễ Lạc Tranh trở về thăm phụ mẫu ở hồ tộc ,ma tôn bế Giang Vân tới tẩm điện của mình ngồi sát bên cạnh "giảng đạo" rất lâu.
Sau đó khi Mễ Lạc Tranh quay về từ thiên hồ nhất tộc muốn ở bên nhi tử,nhưng Giang Vân lại một mực từ chối với lí do là con là con trai thứ của ma tôn minh giới ,không thể lúc nào cũng để cha ở bên cạnh mình được,như vậy sẽ khiến người khác coi thường.
Mễ Lạc Tranh không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu rồi quay về tẩm điện.Về đến nơi thấy phu quân đang nhàn tãn ngồi trên giường luyện công bèn tức giận ngồi xuống một bên.
"Là chàng dạy Giang Vân đúng không?"
Kiếm Trì Uyên hé mắt,cau mày nói "Ta chỉ nói với Giang Vân cảm giác của một tên nam nhân cô đơn gối chiếc mà thôi"
Trong đầu Mễ Lạc Tranh nhanh chóng sẹt qua thứ "trong sáng" kia,mặt thoáng ửng đỏ " Chàng sao có thể nói với con những lời không đứng đắn như thế."
Kiếm Trì Uyên giả bộ không hiểu "Không đứng đắn là không đứng đắn như thế nào?"
Lời y nói hoàn toàn là sự thật mà,có sai câu nào đâu.
Mễ Lạc Tranh mặt đỏ bừng bừng đấm vào ngực y"Không nói với chàng nữa đồ lưu manh!"
Kiếm Trì Uyên nhân cơ hội mạnh tay kéo cậu vào lòng,"tử tế đòi nợ" khoảng thời gian cô đơn vừa qua.
Thực ra y chỉ nói với Giang Vân tuy rằng chàng là ma tôn,nhưng vạn năm sau cũng phải trở về cát bụi.Tương lai minh giới sau này phải giao lại cho hai huynh đệ các con sử lí,y biết là Giang Vân không hề thích sự ràng buộc cũng không muốn ngồi lên vị trí của y.Cho nên ngai vị và trách nhiệm kế thừa này cả hai người đồng loạt chắp tay nhường cho Kiếm Quân Cửu.
Giang Vân tuổi nhỏ ngây thơ nghĩ một lát ,bình thường cậu nhóc ở ma cung chơi đều thấy đám trưởng lão kia dâng công văn,nói đủ thứ chuyện lớn nhỏ với phụ thân mong người sử lí.Nhóc đứng ngoài nghe còn thấy mệt dùm nữa,lại nghĩ tới hằng ngày cha cũng đi theo chăm sóc bé ,cảm thấy khả năng lớn một ngày nào đó cha sẽ túm nhóc vất lên bắt thừa kế ngai vị mất.Nhóc muốn du ngoạn khiêu chiến khắp thiên hạ cơ,làm trợ thủ đắc lực cho đại ca chứ không muốn nghe đám lão già đó lãi nhãi đâu.Nghĩ vậy, Giang Vân nặng nề ghật đầu"Con nhất định sẽ không để cha đi theo quan sát con nữa"
Kiếm Trì Uyên ra vẻ chân thành,vỗ vỗ vai Giang Vân "Phụ thân chỉ muốn tốt cho con thôi",trong lòng thầm nghĩ ở minh giới,hễ cậu rảnh rỗi sẽ lại tới gặp Giang Vân ,lần sau dứt khoát cho thằng nhóc một thêm đám trợ thủ và chục con hung thú để nó đi ngao du thiên hạ cho rồi.
Giang Vân ngây thơ không rõ nội tình, hai mắt đẫm lệ nghĩ vẫn là phụ thân tốt với mình.
......................
Hai đứa con trai đều đã đi du ngoạn hay lại đến nhân giới phá phách gì đó cậu không rõ,nhưng hiếm khi được rảnh rổi vài ngày không có việc gì làm bèn tới núi Thanh Chước tìm sư tôn nói chuyện phiếm.Sư tôn lúc này đã là chưởng môn của tu tiên phái Vệ Khinh danh chấn thiên hạ,vì số lượng đệ tử cực ít chỉ có bốn người mà thôi.Nhưng đặc biệt ở chỗ là bọn họ thiên phú cực cao,học nhanh biết rộng lần nào đại hội thách đấu của bát hoang nhị giới đều lần lượt suất xắc ẳm bốn vị trí đầu,theo thứ tự từ lớn đến bé.
Trông thấy Mễ Lạc Tranh liền mỉm cười gọi cậu
"Sư tôn con lại đến cọ cơm rồi đây"Mễ Lạc Tranh cười tỏ vẻ chọc ghẹo.
Phùng Khinh Nhai hiểu rõ đệ tử nhà mình, một khi đã ngồi xuống nói chuyện là mông như mọc rễ vậy.Vẫy vẫy tay cho đám đệ tử trở về phòng tự tu luyện,bọn chúng tản hai người liền vui vẻ ngồi xuống uống trà đàm đạo nhân sinh "Ma hậu hôm nay không ở nhà chăm con à?"
"Giang Vân được Quân Cửu đưa đi nhân giới chơi rồi,không hơn một tháng thì chúng không về đâu" Mễ Lạc Tranh bĩu môi.
"Như vậy không phải tốt sao?" Phùng Khinh Nhai phe phẫy chiết phiến "Tiễn kì đà cản mũi đi rồi,con và Trì Uyên có thể sống cuộc sống của hai người,nhất con đấy nhé haha..."
Mễ Lạc Tranh đỏ bừng mặt,tối qua lúc hai huynh đệ vừa đi cậu và Trì Uyên đã " sống cuộc sống của hai người" rồi,cậu còn ý thức được rằng hễ Giang Vân không có ở nhà thì chàng đều sẽ kéo cậu về phòng "sống cuộc sống hai người".Mà sao lúc nào cậu tới cũng bị sư tôn trêu đùa hết vậy,không được! nhất định phải phản công.Trong đầu bỗng nãy ra một ý,cậu cao giọng nói "Chuyện của con thì có gì mới đâu,sư tôn và tổ phụ đó đã hơn nghìn năm rồi ,sao còn chưa tính chuyện hôn sự thế?"
Cánh tay phe phẫy chiết phiến của Phùng Khinh Nhai chậm hẳn lại "Ta mới không thèm thành thân với tên đê tiện vô sĩ đó"
Mễ Lạc Tranh không thể lí giải nổi,chuyện trắng đen hay xuân cung đồ cấm trẻ con nhìn hai người đều làm cả rồi,hơn nữa cả hai đều có tình ý với nhau,nếu sư tôn cậu không thích sao có thể cùng tổ phụ "viên phòng" hơn nghìn năm nay chứ?chỉ là tình trạng cao không tới, thấp không thông này mập mờ đã mấy nghìn năm, e rằng con đường truy thê của tổ phụ còn nhiều chông gai lắm.
"Tại sao? sư tôn không yêu tổ phụ sao?"
Phùng Khinh Nhai dừng phe phẫy,bỏ chiết phiến xuống lắc đầu nói "Không phải nam nhân nào cũng giống Ma tôn của con,chung thủy sắc son một lòng một dạ.Trước giờ chàng chưa từng nói với ta những lời như vậy.Với cả chàng cứ suốt ngày la cà du ngoạn khắp nơi,ta nghĩ thành thân với chàng là một sự trói buộc.Thôi thì cứ như vậy đi,tiêu dao tự tại, kéo dài được bao lâu thì kéo thôi"
"Con thấy tổ phụ rất yêu người mà,nếu thành thân người nói một chút tổ phụ sẽ sửa được mà" lời Mễ Lạc Tranh nói hoàn toàn là thật lòng,tuy tổ phụ Ngao Vệ ăn chơi phóng túng nhưng thật sự đặt sư tôn cậu nơi đầu tim.
Phùng Khinh Nhai cau mày khoát tay "nói mấy cái này có gì vui,ta nghe nói con lại sáng chế ra món mới đúng không? thỉnh thoảng mới tới đây, cho nên hôm nay con nhất định phải nấu cho sư tôn một bữa thịnh soạn"
Mễ Lạc Tranh thấy sư tôn không muốn nói chuyện này nữa,nên cũng không tiếp tục đề cập tới cười tươi cùng nhau vào bếp nấu ăn.
Tới buổi tối cậu trở về tẩm cung liền bị ma tôn bòng lên giường làm chuyện cấm trẻ con nhìn.Làm song còn giở giọng lưu manh nói "một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng,chúng ta không nên bỏ lở" thế nhưng với y ngày nào cũng là đêm xuân đúng không hả?
Trưa hôm sau lúc đang dùng bữa ,cậu cau mày nhắc tới chuyện giữa sư tôn và tổ phụ cho y nghe.Kiếm Trì Uyên thấy vậy thì im lặng gắp miếng cá cho vào miệng nhai.Ngay chiều hôm đó lấy cớ ra ngoài thuần phục thêm linh thú,nhưng thực chất là tới thần giới cùng Địa giới tìm Đế Vương "ngẫu hứng trò chuyện" một chút.
Ngay đêm hôm đó hai Đại đế lập tức ban lệnh để đảm bảo phong phạm tổ tiên, tất cả các cặp tình nhân còn chưa chính thức thành thân không được gặp mặt hẹn hò riêng hay đưa người đó về tẩm cung.Lệnh vừa ban ra đã gây nên một cú oanh tạc lớn với các đôi uyên ương ngầm yêu nhau.
Mãi cho đến hôm sau khi Quân Cửu dắt Giang Vân trở về ma cung,Mễ Lạc Tranh đang cùng sư tôn trò chuyện vui vẻ thì tổ phụ Ngao Vệ đột nhiên xuất hiện,không nói không rằng mà kéo Phùng Khinh Nhai bay đi mất.Đợi cậu hoàn hồn định đuổi theo nhưng đột nhiên nghĩ lại,hai người họ yêu nhau như vậy chắc không sao đâu.
Cả nhà Mễ Lạc Tranh cùng nhau dùng bữa,ngồi ôn chuyện một lúc thì Quân Cửu lại kéo đệ đệ mình rời đi.Trả lại "cuộc sống ngọt ngào" cho hai người ,lăn lộn cho đã đến khi tỉnh ,lại nghe được hỉ sự của sư tôn và tổ phụ đã định ngày lành.
Do phải có đằng ngoại để hạ sính,Phùng Khinh Nhai phải trở về gia tộc mình.Đứng đầu trong tứ đại gia tộc của địa giới,trước hôm sư tôn xuất giá Mễ Lạc Tranh do là đệ tử chân truyền cộng thêm thân phận "Ma hậu minh giới" nên được Phùng Gia mời tới giúp con họ trang điểm thay xiêm.Bện song lọn tóc cuối cùng và đội khăn vẫn không nhịn được tò mò hỏi rốt cuộc hôm đó đã sảy ra chuyện gì?
Phùng Khinh Nhai gõ nhẹ lên đầu cậu vì cái tật nhiều chuyện,song vẫn cười tươi kể lại tất cả.
Hôm đó Ngao Vệ kéo hắn tới đỉnh Côn Luân, trước mặt thiên địa mà cắt máu thề rằng ,kiếp này chỉ yêu một mình hắn,sẽ đối tốt với hắn cả đời.Cuối cùng là qùy xuống cầu thân mong hắn đồng ý gã cho mình.
Mễ Lạc Tranh nghe song cứng đờ cả người,tuy tình tiết có hơi cũ nhưng thật sự rất lãng mạn.Có lẽ nhờ pháp lệnh cấm gặp kia nên hai người mới hiểu rõ được tâm tư của bản thân. Trông thấy sư tôn nay đã tìm được bến bờ hạnh phúc cho riêng mình cậu thật sự rất vui,tuy rằng sau này có lẽ không thường xuyên gặp nhau như trước, do tổ phụ nói muốn cùng sư tôn đi khắp thiên hạ du sơn ngoạn thủy.Nhưng không sao,tới dịp sẽ được gặp thôi mà.
Sau khi hôn lễ kết thúc,khách khứa ra về hết hai người Mễ Lạc Tranh thảnh thơi nằm trên đỉnh ma cung,tựa đầu vào ngực y ngắm trăng sao.Bất chợt cậu thắc mắc hỏi "Trì Uyên,chuyện pháp lệnh vừa rồi là do chàng đúng không?"
"Đúng vậy" Kiếm Trì Uyên thản nhiên đáp,ma tôn minh giới trước giờ không xen vào chuyện người ngoài nay lại vì cậu mà đi "nhờ vả" kẻ thù bản thân căm ghét?
Mễ Lạc Tranh nhìn nam nhân sắc mặt bình thãn,trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp êm đềm.Đối với ái nhân trong lòng không cần Mễ Lạc Tranh mở miệng nói, chỉ cần nhìn ánh mắt cũng biết cậu cần gì muốn gì.Hình như trong tim lại yêu y thêm chút nữa rồi....
...----------------...
Cuộc sống ở minh giới qủa thật mười năm như một,ngày này tháng nọ cũng chẳng có gì thay đổi.Làm Mễ Lạc Tranh ngoại trừ việc cùng ma tôn vận động ra cũng chẳng có gì vui để làm,tẻ nhạt chán nãn vô cùng.Hai nhi tử nay đã trưởng thành cũng không cần cậu ngày ngày bên cạnh chăm lo như trước.Nhàn rỗi buồn chán ở trong phòng đọc thoại bản,Kiếm Trì Uyên thong thả bước tới ôm cậu từ phía sau ôn nhu hỏi " Đệ không vui sao?"
Mễ Lạc Tranh thả lỏng, thuận thế tựa hẳn vào y chán nản nói " Ừm ngày qua ngày đều giống nhau,nên cảm thấy có chút vô vị thôi"
Ma tôn dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của cậu ,thầm nghĩ cậu vẫn còn trẻ không giống y đã sống qua trăm ngàn vạn năm, không còn vương vấn trần thế nữa.Để cậu ở bên một người như y qủa thật vô cùng tẻ nhạt.
Nhớ tới lần đầu gặp lại sau năm năm xa cách kia,suy tư một chút hay là đưa cậu đi du ngoạn
"Thu nhi,đệ còn nhớ Vũ Quốc ở nhân giới không?sắp tới lễ hội hoa đăng rồi.Hay là chúng ta tới đó dạo chơi vài ngày?"
"Thật sao?" Mễ Lạc Tranh phấn khích ngẫng đầu lên hỏi,thật ra cậu luôn nghĩ tới điều này chỉ là thấy phu quân có ác cảm với nhân giới nên không đề nghị.
"Ừ" nói là làm,ngay sáng hôm đó Mễ Lạc Tranh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.Giao lại trọng trách trông coi minh giới trong khoảng thời gian này lại cho đại trưởng lão.
Lúc xuống tới Vũ Quốc đã vào giờ đêm,mặc dù ngày mai mới thả hoa đăng nhưng tối nay đã rất đông,trên cầu đông đúc người dân qua lại.
Mễ Lạc Tranh cảm thấy vô cùng vui vẻ,tâm trạng thoải mái hẳn ra,mặc dù đã ăn diện đơn giản hết mức có thể nhưng với dung mạo của cả hai vẫn khiến nhiều người nhòm ngó.Chỉ là không dám tới gần mà thôi!
Đùa gì thế? có thấy tên nam nhân cao lớn kia toàn thân toả ra sát khí nồng đậm không hả?
Đường phố Vũ Quốc về đêm ồn ào náo nhiệt, những người bán hàng rong thi nhau mời chào khách tới mua hàng.Những chiếc đèn hoa đủ hình dạng treo trước cửa nhà khắp phố toả ra quầng sáng nhàn nhạt,nhưng rất nhiều đèn lại trở nên rực rỡ.Mễ Lạc Tranh vui vẻ cầm xiên kẹo hồ lô đưa tới trước miệng y hớn hở nói "Trì Uyên chàng cắn thử xem kẹo ngon lắm!"
Ma tôn dịu dàng nhìn cậu đầy âu yếm,Vũ Quốc đêm trăng mỹ nhân như ngọc.
Vui đùa thấm mệt bèn ẩn thân ngồi trên nóc tửu lâu năm ấy tựa vào người y mà nằm nghĩ.Đường phố về khuya trở lạnh,du khách và các xạp hàng cũng bắt đầu dọn quán về nhà.Bầu không khí lại trở nên vắng lặng,chỉ còn những chiếc lồng đèn toả ra ánh sáng rực rở trước mỗi căn nhà mà thôi.
...----------------...
Vạn năm về sau nhân ngày giỗ đầu tiên của hai người,Quân Cửu lúc này đã là ma tôn minh giới gọi đệ đệ Giang Vân đang ngao du trở về.Cùng nhau vào trong mộ thất ngồi xuống ôn lại kỉ niệm xưa lúc cả hai còn thơ bé.
Nào là cha và phụ thân gặp lại nhau như thế nào,làm lành ra sao? rồi khi cha giận phụ thân thường dùng cách gì để giảng hoà.
Năm đó chuyện tình của họ chấn động khắp nơi,ngay cả khi hai huynh đệ còn nhỏ cũng cảm thấy ghanh tị vô cùng.Mong bản thân sau này lớn lên sẽ tìm được ái nhân thật tâm yêu thương,cùng nhau đi nốt quãng đời còn lại.Trời cao không phụ người có tâm,cuối cùng hai người đều đã tìm thấy mảnh ghép quan trọng cho cuộc đời mình.Nương tử của Quân Cửu chỉ đơn giản là một nữ tữ bình thường chốn trần gian,còn tướng công của Giang Vân lại là thái tử của thiên đình tương lai được chọn làm Thiên Đế.Chuyện tình tuy gặp chút sóng gió nhưng may mắn rằng,cả hai đều rút ra được bài học từ cha và phụ thân "Tình yêu đôi khi cần nhường nhịn,cảm thông và lắng nghe thấu hiểu đối phương" ,thành công bảo vệ chân ái của cuộc đời.
Đang trò chuyện bỗng nhiên bật cười,trong lòng không khỏi cảm khái.
Duyên phận và tạo hoá qủa thật rất thần kì,vốn dĩ là hai người xa lạ ở hai thế cực khác nhau vì nghịch duyên mà gặp gỡ,vì trắc trở mà yêu đương,vì nợ nhau mà dùng cả đời để trả.Thật sự đáng sao? nếu khi còn bé có lẽ họ không hiểu,nhưng giờ thì khác rồi.Đổi lại vạn năm sau họ cũng chỉ đáp duy nhất một câu "Đáng"
[HOÀN]