Xuyên Nhanh Công Lược

chương 72: thanh xuân ấy không mưa 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Vũ nhi thích không?"

Mễ Lạc Tranh không trả lời mà ngẫng mặt hôn lên môi khiến Phó Thừa Phong ngớ người,kịp phản ứng lại một tay ôm lấy eo cậu ,tay còn lại nâng gáy hôn sâu hơn.

Trên nền tuyết trắng tinh là hai dấu chân nông sâu. Đường nét hai người được vầng ánh sáng nhu hòa bao phủ, cây tuyết tùng thấp bé phủ tuyết bị che lấp bởi hình bóng quấn quít vào nhau.Khi hôn môi con người thường không có khái niệm thời gian, nhận thấy hai chân hơi nhũn ra, mà trước mắt bởi vì thiếu dưỡng khí nên choáng đầu, Mễ Lạc Tranh nhẹ nhàng cắn môi y“Thừa…Thừa Phong"

Bàn tay Phó Thừa Phong đang ôm eo cậu dời xuống, luồn vào vạt áo, lòng bàn tay áp vào vòng eo thon gầy nóng bừng. Nghe cậu gọi tên mình y dùng giọng mũi nhàn nhạt đáp lại “Ừ?”

Bị âm thanh này khiêu khích, Mễ Lạc Tranh lại hôn Phó Thừa Phong thêm lần nữa, mà cái eo được dịu dàng vuốt ve cũng mềm nhũn cả ra.Đến lúc tách ra, Mễ Lạc Tranh dựa vào lồng ngực y, nghe tiếng tim đập thình thịch liên hồi, khẽ cười. Ngón cái của Phó Thừa Phong lau đi vệt nước miếng dính trên khóe môi Mễ Lạc Tranh ánh mắt say đắm, “Vũ nhi... thích anh hôn em không?”

Cậu mỉm cười gật đầu “Dĩ nhiên thích rồi"

Phó Thừa Phong giống như đang tập trung nghiên cứu tài liệu, nghiêm túc hỏi “Vậy cậu chủ nhỏ thân ái em thích dịu dàng một chút, hay mạnh bạo một chút?”

Mễ Lạc Tranh bị vẻ mặt nghiêm túc của y chọc cười, dán sát vào vành tai nói khẽ “Chỉ cần người hôn em là anh, em đều thích”

Lỗ tai vừa mới hạ nhiệt của y lại lập tức đỏ lên.Y kiềm chế bản thân hôn lên chóp mũi cậu, nói ra câu đã được bản thân chuẩn bị nghĩ tới từ lâu “Tới hôm nay chúng ta bên nhau đã được hơn một năm rồi nhỉ!”

Ngày hai mươi lăm tháng tám năm ,đến nay là ngày hai mươi lăm tháng năm ,vừa hơn một năm.

Thấy rõ ý cười trong mắt ái nhân, Phó Thừa Phong không nhịn được lại hôn lên đuôi mắt cậu một cái, lúc này mới tiếp tục nói “Hy vọng sau này mỗi một tháng trong cuộc đời anh, đều có em bên cạnh như lúc này.”

Giọng nói khàn khàn của y giống như rượu vang vậy, uống vào một ngụm sẽ khiến người chỉ muốn đắm chìm trong men say.

Thấy trong mắt y tràn đầy mong chờ nhìn mình, khóe mắt hay chân mày Mễ Lạc Tranh cũng đều là ý cười nói“Rõ ràng mới bên nhau hơn một năm thôi nhưng em cảm giác thời gian nhoáng cái đã trôi qua, hoặc giống như đã trôi qua cực kỳ lâu.”

Mễ Lạc Tranh ôm lấy Phó Thừa Phong, ngữ khí kiên định nói rõ ràng từng chữ “Gặp được anh, chính là chuyện tốt đẹp nhất đến tận bây giờ, thậm chí là cả đời này của em.”

Đã từng cảm thấy lời nói này quá mức sến súa, nhưng đến lượt mình cậu mới nhận ra, chỉ nói thôi cũng không thể diễn tả được một phần vạn tâm tình của mình.Không có phụ lòng Phó Thừa Phong vì cậu mà nghĩ việc một tháng đưa nhau đi chơi này, Mễ Lạc Tranh nghiêm túc đắp ra một người tuyết lùn lùn mập mập, còn dùng dây leo và hoa làm một cái vòng hoa đơn giản.Toàn bộ quá trình Phó Thừa Phong đều nghe lão bà chỉ huy, hỗ trợ hái hoa bẻ cành các thứ.

Nhiệt độ sân nghĩ dưỡng trên núi ngày càng lạnh lẽo.Lúc này cậu đang tập trung vo tròn tuyết trong nắm tay,tạo thành hình qủa cầu nhỏ.

Mắt thấy dưới chân đã độ hơn chục qủa mới chịu dừng,Phó Thừa Phong ở phía đội diện xoay lưng về phía cậu,tập trung đắp nặn người tuyết thứ hai.Đang tập trung tinh thần thì đằng sau vang lên tiếng xé gió,bộp một cái,qủa cầu tuyết yên vị trên đầu Phó Thừa Phong do va chạm mạnh mà trở về lúc ban đầu.

"Đáng đời anh...hahaha" Mễ Lạc Tranh ôm bụng lăn ra tuyết cười ngặt nghẽo.

Nếu là người khác làm vậy chỉ sợ bây giờ đã mồ yên mã đẹp trở về đất mẹ từ lâu rồi,nhưng người thiếu niên này lại là ngoại lệ riêng biệt.Chính y cũng không rõ tại sao mà mỗi lần chạm vào cậu, thì tâm hồn đều sẽ có cảm giác rung động vô cùng mãnh liệt,giống như hai người đã quen nhau từ rất lâu rồi,mặc dù khó hiểu là thế ,nhưng được ở bên cậu giống như bây giờ y thực sự vô cùng hạnh phúc,mi mắt khép lại.Khảm sâu hình bóng thiếu niên vào trong trí nhớ ,không muốn quên dù chỉ là hành động cữ chỉ nhỏ nhoi.

________

Bầu không khí cận kề ngày tết náo nhiệt ồn ào vô cùng,nhưng đổi lại niềm vui và hạnh phúc xum vầy bên nhau sau một năm bôn ba,vất vả. Không một ngày nào trong năm có thể thay thế được.

Phó Thừa Phong cùng cậu trở về căn nhà cũ năm ấy cùng nhau ăn tết,ba mẹ hàng xóm thấy xe hơi sang trọng đỗ lại đều mang vẻ tò mò muốn đến gần xem thử.Mễ Lạc Tranh đứng trước cửa đón thầm hô không song,sớm biết họ nhiều chuyện như vậy thì cậu đã dặn y không nên phô trương rồi

Phó Thừa Phong bước xuống từ chiếc lamboghini aventor màu đen nhám,vì muốn để lại ấn tượng tốt cho nhạc phụ nhạc mẫu tương lai ,nên y muốn mình phải đơn giản nhất có thể.Xe đi cũng tùy tiện chọn,quần áo thì vớ đại một bộ không nhớ đã mua từ bao giờ.Đồng hồ đeo tay Rolex đã cũ (đeo được một lần duy nhất từ lúc mua tới giờ),y nhìn bản thân từ trên xuống dưới mà ghật đầu hài lòng.

Y phục phương tiện giản dị,xe hơi "tầm thường" là điều y muốn thể hiện ngay lúc này.Hàng xóm xung quanh nhìn y không chớp mắt, có bà thím còn khoa trương hơn,ngắm đến nổi chảy cả nước dãi song còn bị trượng phu bịt mồm,lôi đầu về nhà tẩn cho một trận vì cái tội mê trai,làm mọi người có mặt cười chảy cả nước mắt.

Lần đầu ăn tết nhà người yêu sau bao năm xa vắng, Phó Thừa Phong không khỏi có chút ngại ngùng,cả bữa cơm tất niên chẳng dám ho he lấy một câu,ba mẹ Cung lại muốn trêu chọc nên cố tình hỏi dồn dập áp bức như phóng viên,cũng may có cậu bên cạnh giải vây nên mới thuận lợi vượt qua "cuộc tra tấn vô hình" này.

_____

Thế nhưng ngày đầu lên đại học, chỉ vì đánh dã man một thằng đầu gấu dê xòm khét tiếng trong trường mà Mễ Lạc Tranh vô tình bị bạn học và thầy cô ghán vào danh sách "Những Tay Anh chị khét tiếng quanh ta ".

Thân hình cao gầy chỉ cao vỏn vẹn m cen nhưng bù lại di chuyển cực nhanh,tốc độ ra đòn lên ghối hay đâm cùi chỏ đều đụng trúng chỗ hiểm.Đánh đã tay song còn nắm lấy đầu hắn mà đập mạnh mấy cái vào tường,khiến đám sinh viên và thầy cô há hốc mồm ngạc nhiên.

Vì việc này mà cậu vô tình trở thành Lão đại ban một với màn chào sân hoành tráng,thu hút hàng tá đàn em ngưỡng mộ trong trường.Đặc biệt nhất là Lưu Chương,một đại ca nhỏ có tếng quanh đây kiêm luôn chức bạn học của cậu .Ngày nào cũng kéo cả đám lẽo đeo theo sau gọi cậu bằng "lão đại" ,khiến đám bạn học xung quanh ai cũng không dám lại gần kết bạn.

Hôm nay cũng như vậy,cậu chịu hết nổi rồi quay qua chỉ tay vào mặt Lưu Chương mắng "Rảnh rổi sao không kiếm việc mà làm đi,theo tôi thì có cơm ăn chắc? hừ! " trút giận song liền hậm hực bỏ đi.

"Chương ca,lão đại nói vậy là sao?" một tên đàn em trong đám lên tiếng bối rối hỏi.

Lưu Chương ngớ người một hồi,nghe song đột nhiên nắm lấy vai hắn lắc mạnh kích động nói "Qúa tốt rồi,lão đại đang ám chỉ chúng ta đi kiếm tiền đấy"

"Thật hả?"

"Aiza chứ còn cái gì nữa? anh ấy là đang nghĩ cho tương lai tổ chức sau này.Ngày nào cũng theo sau thì lấy cơm đâu ra mà ăn!"

"Ồ hoá ra là vậy sao."

"Lão đại thật cao thượng,ngoài mặt không nói nhưng trong lòng lại quan tâm chúng ta như vậy"

"Đúng,chúng ta nhất định không được để lão đại thất vọng"

"Ừ" Lưu Chương tự cho mình là tâm phúc hiểu rõ lão đại mà mỉm cười gật đầu.

Kết qủa là ngày hôm sau lúc cậu vào trường, đã bị cả đám bọn họ lôi kéo ra căn nhà kho bỏ hoang phía đằng sau.Lưu Chương mặt mày hớn hở kéo khoá túi du lịch to màu đen rồi lật ngược lại,đổ toàn bộ đồ ra ngoài.Tiền mặt,vàng bạc châu báu,vòng tay lắc chân đầy thành cái núi nhỏ,cậu còn chưa kịp phản ứng thì Lưu Chương đưa qua chiếc hộp vuông nhỏ làm bằng nhung đen.

"Lão đại! một chút tâm ý mong anh nhận cho"

Mễ Lạc Tranh cau mày im lặng,đón lấy chiếc hộp mở ra cũng không khỏi nhướng mày ngạc nhiên.Một chiếc đồng hồ Rolex sang trọng nằm gỏn gọn trên lớp nhung đỏ mềm mại.Thấy cậu im lặng cả đám bọn họ lo lắng,đưa mắt nhìn nhau,cuối cùng vẫn là Lưu Chương ra hiệu trấn an thì họ mới chịu dừng lại.

"Lấy ở đâu?" Mễ Lạc Tranh mặt lạnh tanh hỏi

"Dạ ở biệt thự tư nhân ngoại ô,nhà đấy nuôi cả đàn chó săn giữ cửa ấy.Hên là em đây đa mưu túc trí ,dùng bánh bao tẩm thuốc ngủ vất vào trong mới hạ gục được bọn nó đấy haha"

Bất ngờ một tiếng rầm vang lên,Mễ Lạc Tranh đá mạnh vào tường nhà cũ,ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm bọn họ.Ngữ khí tức giận nói "Các người nghĩ lão tử ngèo đến mức này sao? còn cần trộm ba cái thứ mạc hạn này" nói song tức giận bóp méo hộp đồng hồ giục xuống đất,huênh hoang rời đi.

Cánh cửa nhà kho khép lại,bầu không khí dần trở nên ngột ngạt ,hồi lâu sau mới có người dám lên tiếng hỏi "Chương ca,anh xem bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"

"Phải đó,trông bộ dáng lão đại hình như không thích đồ chúng ta tặng a"

Lưu Chương bẻ khớp ngón tay,cúi đầu thở dài nói "Lão đại ám chỉ chúng ta trộm cắp đồ giá trị qúa thấp,không xứng để anh ấy dùng"

"Vậy chúng ta làm gì bây giờ"

"Bọn mày về nhà chuẩn bị đi" Lưu Chương từ trên mặt đất ngồi dậy ,bàn tay vân vê chiếc đồng hồ sang trọng,ánh mắt híp lại nhìn về phía xa xăm tỏ vẻ nguy hiểm nói "Tối nay chúng ta cùng nhau làm ăn lớn,cướp tiệm vàng"

"Đúng chúng ta cướp tiệm vàng"

Bọn họ thầm nhủ trong lòng lần này nhất quyết phải làm cho ra trò,tuyệt đối không được để lão đại thất vọng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio