Mưa phùn lất phất,Mễ Lạc Tranh trở lại căn phòng phủ trong Thái Phó,châm ly trà ấm nhấp nhẹ một ngụm.
Nước trà ấm áp trượt dọc theo cổ họng chảy xuống,cậu khẽ thở dài một hơi, nhìn mưa thu kéo dài ngoài cửa sổ lại chìm vào sự thất thần.
"Dung Huyền..." Mễ Lạc Tranh thì thào một tiếng,khoé miệng không khỏi hiện lên chút ý cười.
Nhớ lần gặp mặt ở kiếp này cũng thật vi diệu,một con ngựa điên đột nhiên xuất hiện giữa phố,tưởng chừng không chết cũng bị thương nào ngờ lại được chàng ra lệnh cứu. Đó là lần đầu tiên Mễ Lạc Tranh nhìn rõ tiền kiếp của chàng,âm thầm tán thưởng,qủa nhiên qua bao nhiêu kiếp thì y vẫn vân đạm kinh phong như cũ.
Khi ấy chàng quay đầu lại bắt gặp ánh mắt nóng rực, đan xen nhung nhớ của cậu,trái tim treo gió lâu ngày bỗng rung động...không màng lễ nghi liêm sĩ mà bắt chuyện giữa phố.
Duyên phận kiếp này chính là như vậy,một cái liếc mắt, một cái chớp mắt, liền có chút thản nhiên vướng bận,Mễ Lạc Tranh là nhiệm vụ giả sinh mệnh qủa thực là kéo dài vô tận.Cho dù là vậy,vẫn không kìm nổi tình yêu mãnh liệt trong lòng.Suy cho cùng là người hồng trần...ai cũng khó mà thoát khỏi chữ "duyên" trời ban này.
Ánh mắt đầu tiên là ngạc nhiên,ánh mắt thứ hai là đưa tình,ánh mắt thứ ba....
Mễ Lạc Tranh khác với người thường,nếu là họ sợ rằng sẽ không dám vô lễ với chàng như vậy,một người là Nhiếp Chính Minh Vương quyền cao chức trọng trên triều đình,người còn lại chỉ đơn giản là cháu của Thái Phó,thế nhưng một chén rượu liền say, say rồi liền quên mất bản thân là ai, đang ở nơi nào?
Cũng là bắt nguồn từ rất nhiều kiếp trước,người xưa nói đúng,tĩnh mịch luôn có sự triền miên, sau một đêm củi khô bốc cháy... duyên phận cũng theo đó mà kéo đến.
"Ta muốn thành thân,muốn cùng một chỗ với chàng...nhưng chàng hiện tại dường như đang gặp khúc mắc khó gỡ,ta nên làm thế nào bây giờ?"
"Trong tim ta chàng vĩnh viễn là nam nhân ta thương yêu nhất...yêu đến khắc cốt ghi tâm...thực sự rất yêu chàng"
Mễ Lạc Tranh vuốt ve trâm ngọc mà nhỏ giọng thầm than,có vướng bận, còn có dũng khí, có dũng khí liền có hy vọng, vì thế...cậu thà rằng dùng sinh mệnh để chờ đợi, đổi lấy cả đời được an nhiên gần bên cạnh chàng.
Tâm tư trở lại thực tế,trái tim cậu ấm áp lợi hại,vô tâm không biết có một làn sương mù mờ nhạt từ góc phòng đang từ từ bốc lên.
"kẽo kẹt--!"
Cửa sổ đột nhiên mở ra,một bóng đen cao lớn mặc hắc y nhanh chóng vọt vào trong,tiến về phía trước gắt gao ôm lấy cậu,khàn giọng nói "Y nhi bản vương....haa.. giúp bản vương..."
"Ngươi..."Mễ Lạc Tranh hơi ngẫn ra,lúc này mới nhận thức người tới là Mộ Dung Huyền,tiếng thở dốc cùng hơi thở nóng rực vang lên,hoà lẫn vào tiếng mưa rơi ngày càng nặng hạt.
Mộ Dung Huyền cắn răng ghé sát tai nói "Bản vương lúc ban chiều có cùng các tướng sĩ uống vài bình...không...không ngờ lại uống nhầm rượu pha xuân dược...nóng....khó chịu qúa..."
Mễ Lạc Tranh nghe vậy liền vùng ra,chạy lên vội vàng đóng cài tất cả cửa sổ và cửa ra vào, nhìn y thấp giọng nói "Vương gia hơn nữa đêm còn mò vào phòng thảo dân mưu đồ bất chính,nếu để Tổ Phụ biết được chắc chắn sẽ tố cáo người với bệ hạ!"
"Y nhi...bản vương thực sự sỡ bất đắc dĩ...qủa... qủa thực không còn cách nào..." nói song mặc kệ vầng trán lấm tấm mồ hôi,đi tới bên cạnh Mễ Lạc Tranh,đôi mắt hơi nhiễm đỏ vì động tình không chút che giấu nhìn khắp cơ thể thon gọn của thiếu niên.
"Vương gia người....!" cậu còn chưa kịp phản ứng tới đã bị y ghì cổ,cúi đầu ngậm chặt đôi môi nhỏ ngọt ngào mà bản thân ao ước đã lâu.ý thức của cậu ngày càng mơ hồ,bị hôn đến tê dại mà vô lực phản kháng,trong tiếng kêu dường như có chút lưu luyến không nỡ.
"Y nhi ngoan..." nói song lại bắt đầu sờ soạng mặt mũi Mễ Lạc Tranh.
Hai chiếc lưỡi dài quấn chặt nhau,đến mức cậu có thể cảm nhận được hạt cát nhỏ mềm nhám nhám trên đầu lưỡi y.Mộ Dung Huyền ép sát đầu mình xuống,nuốt sạch từng dòng nước ngọt nơi khoang miệng người thương.
Mễ Lạc Tranh ngạt thở hơi đẩy vai y ra,nhưng Mộ Dung Huyền lại mạnh mẽ áp cậu xuống giường,hai tay nắm chặt cổ tay Mễ Lạc Tranh, đè lên thân cậu hôn xuống.
Trong nháy mắt đã hoàn toàn bị y áp chế dưới thân.
Nam nhân vẫn giở chiêu cũ,điên cuồng càn quét trong khoang miệng Mễ Lạc Tranh,cuốn chặt lấy từng hơi thở mà cậu khó khăn có được.Cố gắng vùng vẫy thoát khỏi ma trảo của nam nhân,đầu gối y chen vào giữa hai chân cậu,bởi vì mặc quần sam mỏng cho nên không khó để vòng qua,ý đồ dùng đầu gối húc vào bụng nam nhân.
Nào ngờ cái chân thon dài vừa nâng lên,lại thuận lợi chi ai kia ấn mạnh bắp đùi vào vị trí nhạy cảm của ca nhi.
Tựa như hôn nhau thế này lại khiến cho nam nhân vui vẻ,y gần như là vừa thở vừa hôn vô cùng dễ dàng.Nhưng ngược lại là ái nhân trong lòng đã chịu không nổi, y mới lưu luyến rời khỏi đôi môi đỏ mềm ngọt ngào kia.
Hơi thở nam nhân ngày càng gấp gháp,nhưng vẫn cố tình trì hoãn thời gian,điều này khiến Mễ Lạc Tranh nghi hoặc!! trãi qua một trận giao môi điên cuồng,thú thật ít nhiều cũng có chút mê loạn,trong người đang nổi lên một ngọn lửa nhỏ nhoi.
Con người, đã từng trải qua hoan ái chắc chắn sẽ không thể nào chịu đựng nổi yên ắng một mình trong thời gian dài.Mễ Lạc Tranh là người như thế!! lần trước ân ái cũng là chuyện của kiếp trước,hiện giờ trên người là nam nhân cao lớn soái khí, đã thế còn không ngừng châm lửa,
thật sự khiến cậu nghĩ không thông.
Rõ ràng là trúng xuân dược theo lí nên làm càn mới phải,sao giờ này vẫn ra vẻ đạo mạo vuốt ve... làm đủ thứ trò mèo làm cái gì nhỉ??
Suy nghĩ này làm cho Mễ Lạc Tranh nổi giận.
"Vương gia..." hơi thở cậu rối loạn ,y buông cổ tay ra nằm đè lên người cậu.
Hai tay Mộ Dung Huyền chậm rãi vuốt xuống eo Mễ Lạc Tranh ,cảm thấy cậu không còn phản kháng mới mới an tâm tựa đầu lên hỏm cổ.
"Ngài bị bất lực sao?..." bỗng nhiên cậu hỏi một câu ,y lập tức trừng mắt cắn mạnh vào cổ một cái.
"A đau..." Mễ Lạc Tranh lại bắt đầu giãy dụa,hai tay tiếp tục chống lên ngực Mộ Dung Huyền đẩy y ra.Nhưng nào đủ sức chống trả ,bàn tay ôm eo cậu ghì mạnh,cuối cùng hôn sâu vào vết cắn.Hành động này chẳng khác nào vừa đấm vừa xoa,Mễ Lạc Tranh mím môi...sau cùng thôi bỏ suy nghĩ,mặc y làm gì thì làm.
Cậu không hiểu vì sao bản thân lại khó lòng kháng cự y,giống như muốn gần gũi,muốn tiếp xúc thân mật nhiều hơn.
"Y nhi...." Mộ Dung Huyền dứt môi mình ra,y ngậm nhẹ vào vành tai Mễ Lạc Tranh phà hơi nói "Đệ thực sự nghĩ bản vương bất lực sao?"
Giọng y trầm khàn đặc trưng phong vị nam nhân trưởng thành,nay pha lẫn chút dư vị tình ái mà trở nên hấp dẫn bội phần,cố ý câu dẫn khiến cậu không tự chủ mà run nhẹ một cái.
"Đệ....ưm.." vừa mở miệng ,nơi mềm mại giữa chân lại bị y dùng hạ bộ ấn mạnh xuống.
Dù hai người y phục chỉnh tề ,nhưng cách mấy lớp vải ,Mễ Lạc Tranh vẫn cảm nhận rõ ràng được thứ đồ đang cộm lên kia của Mộ Dung Huyền,cậu đỏ mặt ngại ngùng đẩy y ra.
Nhưng dáng người nhỏ nhắn vẫn là không thể nào,ngược lại hành động này khiến cho vai Mộ Dung Huyền hơi nâng lên ,thân dưới hạ xuống ,rất “không cẩn thận” ấn mạnh xuống người Mễ Lạc Tranh.
Vốn dĩ thiếu niên thân thể mĩ miều,lại là ca nhi nên đặc biệt nhạy cảm,bị đè nặng như vậy không nhịn được hơi rên một chút,phản ứng của cậu càng khiến y khó chịu trong người.
"Y nhi là đang nóng lòng mời gọi bản vương ăn đệ sao?"
Gọi mời? ai gọi mời đồ vô liễm sĩ này chứ?
Mễ Lạc Tranh mở to mắt,nhìn gương mặt tựa như tượng tạc của nam nhân đang áp trên thân,trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác bất an.Cổ họng cậu khô khốc ,hít một hơi thật sâu nói "Vương gia...ngài vẫn muốn ta vào cửa làm thiếp sao?"
"Y nhi sợ sao?" ánh đèn cầy mờ nhạt phủ xuống tấm lưng y,nụ cười nhếch môi ngược sáng hơi ẩn nữa trong bóng tối khiến cậu nhíu mày "Đừng sợ,ta sẽ không giống như Thái Tử".
Giọng nói y nhỏ nhẹ dịu dàng,tựa như lời dỗ dành của người lớn đối với trẻ con.
Mộ Dung Huyền biết bản thân qúa mức đường đột,tình huống hiện tại khiến ca nhi như cậu sợ hãi là phải.Dù biết bản thân đã sai nhưng y không muốn dừng lại.
Y hiểu rõ ham muốn của bản thân mình,không phải chỉ vì nhan sắc,cũng không phải tình yêu sét đánh.Mà cảm xúc ham muốn kì lạ đó lại nổi lên với thiếu niên,một ca nhi có vẻ ngoài phi thường xinh đẹp,tuổi còn nhỏ hơn cả cháu của mình.
Mộ Dung Huyền giờ đây không muốn bận tâm vì những rắc rối không cần thiết,y đã tròn rồi, chắc chắn bản thân sẽ không giống như Thái Tử...tuổi trẻ bồng bột nhất là trong chuyện tình cảm... huống hồ hắn còn hậu cung giai lệ sau này nữa,y sẽ không ngu ngốc từ bỏ cậu thêm lần nào nữa,y là nam nhân trưởng thành...biết chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
Ba mươi năm độc thân,chưa từng nếm thử dư vị trái cấm lần nào...đã từng nghĩ bản thân sẽ lấy đại một ca nhi hay nữ nhân nào đó, nhưng hiện tại đã quăng ý nghĩ đó ra sau đầu rồi.
Phải,y muốn Mễ Lạc Tranh!! nếu như cả hai đều có tình ý với nhau vậy ngại gì mà không đến chứ??
Mễ Lạc Tranh hơi xửng sốt trước câu nói của Mộ Dung Huyền,giống như bức bối khó chịu từ trong lòng cậu bỗng chốc xồng xộc xông lên.Bờ môi xinh đẹp của cậu mím lại,Mễ Lạc Tranh nhìn thẳng vào đôi mắt lóng lánh nước của y “Dung Huyền ý chàng là gì?”
"Y nhi... đệ không còn nhỏ" Mộ Dung Huyền cười khẫy một tiếng.
Đệ không còn nhỏ thì đã sao? Mễ Lạc Tranh muốn thốt lên câu đó, nhưng lời còn chưa kịp hé môi thì cả người y đã nhanh chóng phủ xuống.
Môi y bá đạo xâm chiếm,cuồng loạn trong khoang miệng cậu..bàn tay không an phận lần mò xuống vị trí dưới thân ,nhanh chóng lột bỏ lớp sa y vướng víu trên thân,hành động có phần thô bạo mạnh mẽ, làm cho phần da mềm mại yếu ớt dưới lớp vải của Mễ Lạc Tranh hơi đau.Cái đau kết hợp với tự vệ khiến cho hai chân cậu tự chủ muốn khép lại.
Hết lên rồi lại xuống, hết trong rồi ra ngoài, môi lưỡi quấn quýt dây dưa không thể ngừng lại âm thanh vang vọng khắp căn phòng rộng rãi.Tiếng nhớp nháp từ những dòng nước bọt truyền từ khoang miệng Mễ Lạc Tranh sang Mộ Dung Huyền,một dòng dịch nhỏ chậm rãi chảy xuống khóe môi cậu, kèm theo một chút máu đỏ từ đôi môi của nam nhân.
Dù vậy bàn tay vẫn nhanh chóng chen vào giữa hai chân cậu,mắt phượng khẽ híp,bắp tay bị cấu mạnh đến rách da nhưng y không hề phản kháng.Liên tục vuốt ve bộ phận nhạy cảm của thiếu niên.
"Dung Huyền....đệ khó chịu qúa..."
"Y nhi ngoan nào" Mộ Dung Huyền cắt ngang lời cậu,ngón cái thô ráp đè mạnh lên khe hỡ ở chính giữa côn bổng nhỏ bé.Cảm giác ngứa ngáy dưới thân từ vị trí mẫn cảm đó Mễ Lạc Tranh không chịu được cong người “A” lên một tiếng, dục vọng hoang dại chậm rãi dâng lên, trong nháy mắt thân dưới đã nổi lên cơn khó chịu.
Tiếng gọi yêu kiều mê người của thiếu niên lại khiến cho thân dưới nam nhân trướng đến phát đau,thừa thế dùng một ngón tay chen vào vị trí giữa hai qủa đào,ấn hẳn vào trong nhục huyệt ấm nóng kia.
"Y nhi thích không? thích bản vương đè đệ như vậy ?"Mộ Dung Huyền hôn nhẹ lên môi cậu. Mễ Lạc Tranh ứa nước mắt,thở dốc nhìn nam nhân phía trên mình
"Y nhi thả lỏng đi...như vậy dễ chịu hơn nhiều....đoạn dạo đầu có lẽ sẽ hơi đau một chút,đệ chịu khó là qua thôi..."
"Huyền caca.... sẽ không gạt y nhi đấy chứ?.... làm song rồi đừng bỏ rơi y nhi có được hay không?" trong hơi thở rối loạn lồng ngực cậu phập phồng lên xuống.
Ngón trỏ không ngừng ra vào nơi tư mật chật hẹp kia,dòng mật dịch chảy ra liên hồi,cơn ấm nóng từ nơi nhạy cảm đó kích thích mọi giác quan của Mộ Dung Huyền, Mễ Lạc Tranh nén nhịn cảm giác khó chịu của bản thân,cậu nằm yên nhìn y như vậy...tựa như chối bỏ xúc cảm từ tay y tạo ra không phải là của mình.
"Sẽ không" Mộ Dung Huyền mỉm cười ,y cúi đầu ngậm lấy vành tai cậu,cảm nhận được thân vật cần phải nhanh chóng được giải phóng, thở dài một hơi,Mộ Dung Huyền khẽ nói "Bỏ rơi vương phi... e là phần đời còn lại của bản vương sẽ phải ăn chay mất!"
Mễ Lạc Tranh kinh ngạc nín thở,còn chưa kịp định thần đã bị y cắn nhẹ một phát.
"A...chàng nhẹ một chút..."
Nháy mắt nhục bích bị nam căn to lớn xâm nhập.Tiếng mưa rơi ngoài kia giống như bao che,lấn át thanh âm do va chạm xác thịt mạnh bạo trong căn phòng....