Chương : bôi thuốc, đối xử như trân bảo
Edit: Nguyệt Phong
Khóe miệng Tiểu quái thai nhẹ nhàng nâng lên độ cong rất nhỏ.
Cho dù kiểu thích sủng vật cũng được, chỉ cần... Nữ nhân này vẫn luôn đối xử với hắn tốt như vậy.
- Đứng xa thế làm gì, ngươi lại đây chút.
Nam Diên đột nhiên nói.
Tiểu quái thai nghe vậy lập tức đi về phía trước hai bước.
Hắn ngẩng đầu cẩn thận nhìn cô, sau đó, lại đi tới phía trước nửa bước.
- Đưa thuốc cho ta.
Nam Diên duỗi tay.
Tiểu quái thai sửng sốt, chả hiểu nỗi cái người vừa mới cho hắn thuốc giờ đòi lại là thế nào.
Nhưng hiện tại hắn chỉ là một sủng vật ngoan ngoãn nghe lời mà thôi, chủ nói gì thì nghe nấy, cũng không dám hỏi gì liền dâng hai bình thuốc lên trước mặt nữ nhân kia.
Động tác tựa như nâng cái gì quý giá lắm.
- Cởi quần áo.
Nam Diên lại nói ba chữ, lời ít mà ý nhiều.
Lúc này tiểu quái thai không nghi ngờ nữa mà khiếp sợ.
Hắn trừng lớn mắt nhìn nữ nhân, ngọn lửa phẫn nộ sắp trào lên não, nhưng kịp thời ý thức được tình huống hiện tại nên đành kìm nén.
Hắn cố nén khuất nhục và phẫn nộ, đưa lưng về phía nữ nhân, cởi bỏ áo bông mới thay cách đây không lâu.
Trong phòng rất ấm áp vì đốt than hỏa, nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo run người.
Lạnh thấm vào cả xương cốt.
Dường như tiểu quái thai đã biết cái gì.
Khó trách nữ nhân này muốn giữ hắn tự mình dạy dỗ, thậm chí cho hạ nhân lui ra, tất cả đều là bởi vì ——
Nàng có đam mê khiến ai cũng khinh thường!
Nữ nhân này muốn làm chuyện cẩu thả với hắn!
Nhưng nghĩ lại thì có gì đó kỳ quái.
Lấy thân phận thành chủ thành Tích Tuyết của nữ nhân này, cho dù nàng có đam mê ghê tởm như vậy thì chắc chắn cũng có năng lực tìm được mấy thiếu niên xinh đẹp da thịt non mịn, hà tất giữ lại mọt kẻ xấu xí mình đầy thương tích như hắn.
Hay là ——
Nàng thích kiểu thân thể bị làm nhục này?
Nàng thích làm nhục người?
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn mà tiểu quái thai đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh khó coi, thân thể thon gầy chợt căng chặt.
Đúng vào lúc này, trên lưng chợt lạnh.
Đầu ngón tay nữ nhân ở nhẹ nhàng đụng vào da thịt hắn.
Đôi mắt của tiểu quái thai khi đưa lưng về phía nữ nhân muốn nứt ra, đôi tay nắm chặt.
Vốn tưởng rằng ông trời cũng thương tiếc hắn, ai ngờ đâu hắn đang bước một chân vào một địa ngục khác.
- Đau? – Giọng nói Nam Diên bình đạm không gợn sóng. – Lúc ngươi bị người đánh đập không cảm thấy đau, sao ta mới bôi thuốc cho ngươi lại tỏ vẻ thế này?
Các loại hình trong đầu ảnh tiểu quái thai bể thành bọt khí, sau đó bụp một tiếng, nổ tung, gì cũng không còn.
Trong đầu trống rỗng.
Ngón tay trên lưng nhẹ nhàng kích thích, động tác coi như cũng mềm nhẹ, nhưng không giống như âu yếm trong tưởng tượng của hắn.
Nữ nhân này... Nàng, nàng tự mình bôi thuốc cho hắn sao?
Cả người hắn đều bị thương, có chỗ miệng vết thương đã thối rữa, vừa rồi lại đi tắm nước ấm nên càng thêm hồng tím lầy lội, xấu xí đáng sợ.
Đối mặt một thân thể như vậy mà nữ nhân này chẳng những không cảm thấy ghê tởm mà còn tự mình bôi thuốc cho hắn à?
Tiểu quái thai há miệng thở dốc, lại không nói nên lời.
- Xoay người.
Hắn ngây ngốc quay người, ánh mắt chậm rãi ngắm nhìn.
Sau khi bôi thuốc phần lưng, nữ nhân lại cẩn thận bôi thuốc lên vết thương ở ngực và bụng hắn.
Động tác bôi thuốc của nàng nhìn như tùy ý, nhưng lực độ rất ổn.
Nàng rất kiên nhẫn, rất ... Ôn nhu.
Trong toàn bộ quá trình, vẻ mặt nữ nhân thanh lãnh không gợn sóng, trong mắt cũng không có chút vẩn đục dơ bẩn nào.
Là hắn suy nghĩ nhiều.
Cánh miểu quái thai bỗng dưng ê ẩm, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước.
Chưa từng có ai cẩn thận đối xử với hắn như vậy, giống như hắn không phải con rệp ai cũng muốn đá một chân mà là trân bảo được người nâng niu trong lòng bàn tay....