Chương a tỷ, ta sai rồi
Edit: Nguyệt Phong
Dù sao cũng là đứa nhỏ một tay nuôi lớn, mặc dù có một hai tật xấu, Nam Diên cũng có thể chấp nhận.
Bùi Tử Thanh khiêng ba bộ lông cáo tuyết mới ra lò nhẹ nhàng đi theo phía sau Nam Diên.
- A tỷ cứ ở mãi trong phòng không ra, cũng chưa ngắm tuyết rơi đẹp như thế nào, quá đáng tiếc.
Nam Diên:
- Ta ở trong phòng cũng thấy được.
Thành Tích Tuyết hàng năm có tuyết, tuyết có đẹp cỡ nào thì cô cũng nhìn chán rồi.
- A tỷ, trong phòng ngắm tuyết sao bằng ở bên ngoài chứ, tỷ không thấy được bông tuyết bay múa trong trời đất như thế nào, hay tuyết chậm rãi tan trên chiếc lá xanh biếc ra sao, từng chút nhuộm thành màu trắng, còn có con đường nhỏ bùn đất bị người giẫm đạp, cũng một lần nữa hòa hợp một thể với thiên địa ...
Nam Diên nhíu mày.
Cái tật xấu thứ hai nói đến là đến.
Ồn ào.
Thật muốn khâu miệng đứa nhỏ thành người câm.
Lúc trước nhìn hắn an an tĩnh tĩnh, cho rằng trời sinh tính cách yên tĩnh, không ngờ rằng...
Trong lòng Nam Diên hối hận không thôi.
Bùi Tử Thanh đột nhiên chạy đến phía trước Nam Diên, nhảy lên một cây đại tuyết tùng, hai chân móc lấy chạc cây, lộn ngược người nhìn nữ nhân đến gần.
- A tỷ a tỷ, có muốn xem tuyết không, ta tạo tuyết rơi cho tỷ xem nhé?
Nam Diên còn chưa kịp nói một tiếng không thì đứa nhóc treo ngược trên cây đã bắt đầu rung cây.
Hắn nhún nhún, cả cây đều đong đưa theo, tuyết tích tụ trên cây rơi xuống ào ào.
Rơi đầy người Nam Diên và Hư Tiểu Đường.
Chờ đến khi tuyết đọng rơi hết thì bông tuyết nhỏ bay xuống từ từ rớt trên da thịt, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.
Hư Tiểu Đường vẫy lông, tức tối nhìn đứa lộn đầu:
- Ấu trĩ.
Nam Diên:...
Thôi, hoạt bát chút cũng tốt, ít nhất nội tâm ánh mặt trời, giúp cô làm việc tốt cũng có thể thành tâm thành ý.
Bất quá Nam Diên vẫn sầu lắm.
Ba năm, mỗi năm A Thanh đều dùng danh nghĩa của cô đi làm việc thiện trong thành nhưng công đức tích góp được lại chỉ được chút xíu.
Một tí xíu với cô mà nói thì chả có tác dụng gì cả.
Xem ra vẫn phải chờ đứa con khí vận trưởng thành, cô mượn xài chút có vẻ ổn hơn.
Dựa theo Tiểu Đường cung cấp kịch bản thì lúc này đứa con khí vận còn ở một góc xó xỉnh nông thôn nào đó của đại lục Thương Miểu nuôi heo chăn gà.
Chờ hắn được vị tiểu trưởng lão nào đó của đại tông đệ nhất mang về góp đủ số thì hắn sẽ từ đệ ngoại môn vẩy nước quét nhà, chịu hết xem thường vắng vẻ, bị người ức hiếp, sau được đến cơ duyên, phế sài biến thành thiên tài linh võ song tu, nhảy một bước lên trời, sau đó thiên tài địa bảo không ngừng, một đường mở hack, quảng thu tiểu đệ, mở rộng hậu cung, diệt vai ác, cứu thương sinh, cuối cùng trở thành một thần thoại không thể thay thế.
Nam Diên lau tuyết mỏng bay vào mặt, ở trong lòng than nhẹ.
Những cốt truyện như vậy khi cô ở chung với mẹ thời gian trăm năm thì không biết đã nghe biết bao nhiêu rồi.
Cô sẽ không đoạt cơ duyên của đứa con khí vận, nhưng đi theo đối phương, cứu khổ cứu nạn trước đối phương thì có thể nhỉ?
Đáng tiếc, cô còn phải chờ hai trăm năm.
Trước khi đứa con khí vận trưởng thành, thường thường vai ác sẽ xuất hiện trước làm trời làm đất, bằng không thì sao có cớ để đứa con khí vận cứu vớt thương sinh?
Nam Diên đã sớm thuộc lòng loại kịch bản này.
Thiên Đạo chính là một đoàn chỉ biết đi theo kịch bản với quy tắc, thật ngu ngốc.
Nếu không phải Thiên Đạo thì sao cô tu vi đỉnh cao mà mấy trăm năm vẫn chưa có thể đột phá bình cảnh?
Thiên Đạo là cái thứ gì, dựa vào cái gì ước thúc cô?
Nam Diên mặt lạnh nghĩ đến tu vi ngưng lại mấy trăm năm, tức khắc không vui vẻ.
Trên mặt nữ nhân nhìn không ra điều gì, nhưng quanh thân áp khí rõ ràng biến thấp.
Bùi Tử Thanh vội vàng nhảy xuống từ trên cây, ngoan ngoãn đứng ở phía sau nữ nhân, thấp giọng bồi tội:
- A tỷ, ta sai rồi.
Nam Diên liếc hắn, không có giải thích.
Khiến đứa nhỏ này tưởng cô tức giận cũng tốt, bằng không ngày sau càng vô pháp vô thiên.
- A tỷ! A tỷ đợi ta, ta thật sự biết sai rồi...
Nhưng lúc a tỷ tức giận đi rất nhanh, ba năm này Bùi Tử Thanh cũng đuổi không kịp.
Hắn đứng tại chỗ tuyết trắng xoá, nhìn điểm đen phương xa, vẻ mặt ảo não.
Bùi Tử Thanh tự biết làm sai chuyện, sau khi về phủ không có tìm a tỷ của hắn, mà là đi Mai viên.
Bách Hoa viên sớm đã hoang vắng, chỉ có Mai viên còn hoa mai nở rộ.
Ba năm này chủ nhân Mai viên là Vân Vụ cứ ru rú trong nhà, rất mờ nhạt.
Thành chủ năm đó phân phát nam sủng, chỉ lưu lại Vân công tử này, mọi người còn tưởng rằng Vân công tử không giống người thường.
Nhưng ba năm nay, thành chủ ngoài trừ việc để Vân công tử ngon uống tốt thì hầu như không có đặt chân tới Mai viên.
Mọi người thật sự không hiểu thành chủ định làm gì.
Càng làm cho người khó hiểu chính là Bùi tiểu công tử lại thường xuyên thăm Mai viên, tìm vị Vân công tử thất sủng này nói chuyện phiếm, tựa hồ quan hệ rất tốt với Vân công tử?
Lúc này, một người đẹp một người xấu có vẻ quan hệ rất tốt đang đánh cờ trong đình Mai viên.
Mười lăm phút lúc sau, cờ đen bị ăn sạch.
Vân Vụ bỏ cờ đen vào trong hộp, đạm cười nói:
- Ta thua. Thiên phú của Bùi tiểu công tử thật khiến ta kinh ngạc cảm thán. Ba năm trước đây, ngươi còn không biết gì cả, hiện giờ lại có thể thắng sư phụ là ta. Nhưng mà... Có phải Bùi tiểu công tử sát tính quá nặng hay không? Như vậy cũng không tốt đâu.
Bùi Tử Thanh bày ra vẻ mặt lạnh lùng như Nam Diên, vẫn chưa trả lời hắn, lạnh lùng thốt:
- A tỷ tức giận, biện pháp của ngươi vô dụng.
Vân Vụ ngạc nhiên, tươi cười thanh đạm, lịch sự tao nhã mê người:
- Vô dụng? Nếu là vô dụng, ba năm trước đây ngươi có thể được a tỷ của ngươi dung túng ngươi như hiện giờ không? Chỉ cần không đụng vào nghịch lân của nàng thì ngươi có thể từ từ thử điểm mấu chốt của nàng. Cái này rất khó khống chế, ngẫu nhiên chọc nàng tức giận cũng là bình thường.
- A tỷ đối với ta rất tốt, ta luyến tiếc chọc nàng tức giận.
Vân Vụ xuy một tiếng:
- Nếu luyến tiếc, ngươi lại tới nơi này của ta làm gì?
Bùi Tử Thanh im lặng.
Ngay từ đầu hắn rất chán ghét Vân Vụ, bởi vì a tỷ để lại hắn, điều này cho thấy hắn là đặc biệt, nhưng sau đó a tỷ không có hỏi đến người này, tâm thái của hắn mới dần dần thay đổi.
Lại sau đó, hắn mơ màng hồ đồ qua lại với hắn ta.
Mặc kệ người này có mục đích gì, nhưng hắn thật sự từ chỗ hắn ta thu hoạch không ít.
- Bùi tiểu công tử năm nay mười sáu nhỉ? Không nhỏ nữa.
Khóe miệng Vân Vụ chậm rãi nâng lên, nụ cười ẩn chứa những thứ khác.
Bùi Tử Thanh nháy mắt cảnh giác:
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Đã ba năm, ngươi vẫn phòng bị ta nhỉ?
Vân Vụ từ từ than một tiếng, tựa hồ có chút khổ sở:
- Thật là sói nuôi mãi cũng không thân.
Bùi Tử Thanh không có để ý hắn.
Trừ a tỷ, người khác tốt với hắn đều có mục đích.
- Ta chỉ muốn hỏi Bùi tiểu công tử, ngươi đã lớn, hiện tại còn cùng ăn cùng ở với a tỷ ngươi à?
Sắc mặt Bùi Tử Thanh khẽ biến:
- Liên quan gì đến ngươi chứ?
- Ha hả, ta phải nhắc nhở Bùi tiểu công tử một câu, trước khi bại lộ chủ động dọn ra ngoài sẽ tốt hơn lúc a tỷ của ngươi phát hiện đuổi ngươi ra ngoài.
Bùi Tử Thanh lập tức đứng lên, cả giận nói:
- Vân Vụ! Ngươi có ý gì?
- Ý của ta chính là... Ngươi đối với a tỷ của ngươi có tâm tư không sạch sẽ.
Vân Vụ cười tủm tỉm xé xuống ngụy trang của hắn:
- Nếu trong mộng làm cái gì không nên làm với a tỷ của ngươi thì ngươi nhớ đừng có kêu ra tiếng.