Chương : Tất cả đều cho nàng, bao gồm cả ta
Edit: Zhang
Beta: Nguyệt Phong
⋆ ⋆ ⋆
Sau giọng nói nọ vang lên, bốn tiểu mỹ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nháy mắt một cái rồi ăn ý cùng nhau tiến lên, hận mình không phải là người đầu tiên bước vào cánh cửa kia.
Ai ngờ bốn người còn chưa tới gần cánh cửa đã bị một nguồn năng lượng ném văng ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Trâm cài tóc của các mỹ nhân rơi rụng tứ tung, bộ dạng hỗn độn không thôi, có thể thấy được lực lượng kia rất mạnh.
Nam Diên híp mắt, lướt qua mấy vị mỹ nhân ngã sóng soài kia, bước chân thong thả đi vào.
Khi cô mới vừa bước vào thì cánh cửa nọ bỗng khép lại.
Cửa đóng kín mít, không có một khe hở nào.
Bốn vị mỹ nhân bị ném ngã: ...
Chẳng lẽ ——
Không!
Đây không phải là kết quả!
Các nàng còn chưa thật sự nhìn thấy Phệ huyết Ma quân, còn không được bước vào Diên Thanh Cung, các nàng không cam lòng mà!
Tại sao Ma Quân lại muốn chọn một nữ nhân giở trò gian trá như vậy?
Cửa cung đóng lại ngăn cản ánh sáng bên ngoài.
Bóng tối rất nhanh được đẩy lùi bởi những viên đá quý gắn trên tường, đèn đuốc treo ở tường, bàn ghế phát sáng không biết được làm từ vật liệu gì, cả những cây cối biết phát sáng ở trong góc...
Đây là một thế giới lộng lẫy đầy đủ màu sắc sặc sỡ.
Nam Diên tiến lên phía trước vài bước, dưới chân phủ kín da lông linh thú, cảm xúc cực kỳ mềm mại làm cô thực sự muốn cởi giày ra dẫm lên.
Chậc, tiểu Ma Quân này còn biết hưởng thụ hơn cô nữa.
Trong cung điện đang yên tĩnh đột nhiên xuất hiện âm thanh xoạt xoạt, giống như là âm thanh từ quần áo và thảm lông cọ xát phát ra.
Nam Diên ngước mắt nhìn, thản nhiên đi vào trong, âm thanh lạnh lùng như mọi khi:
- Trốn tránh làm cái gì, không phải ngươi vẫn luôn đang chờ ta à?
Vừa mới nói xong, tiếng xoạt xoạt đột nhiên dừng lại, không bao lâu sau, ở sâu bên trong truyền đến một tiếng cười nhẹ:
- Từ lúc nào mà nàng đã đoán được?
Vẻ mặt Hư Tiểu Đường mờ mịt.
Nó nghe không hiểu lắm.
Phía trước là một cái rèm mỏng dệt từ chỉ bạc, phía sau rèm hiện lên một bóng người màu đen.
Ánh sáng bên trong rực rỡ, bóng người kia phản chiếu ra vài hư ảnh u ám.
Những cái bóng đen xám chồng lên nhau, nhìn qua có chút lành lạnh đáng sợ.
Thân ảnh kia càng ngày càng gần, dừng lại ở phía sau rèm mỏng.
Sau đó hai ngón tay trắng nõn thon dài vén tấm rèm lên.
Tựa như vén lên một tầng khăn che mặt bí ẩn, thân hình nam nhân cũng hiện ra một chút ——
Người này mặc một cái áo màu đen cực kỳ xa hoa.
Xa hoa đến mức nào?
Chiếc áo kia không chỉ được viền bằng dây vàng mà còn được khảm những viên đá nhỏ màu đen, một lớp áo trắng bạc mỏng như lụa ở bên ngoài áo đen, nửa kín nửa che, như thể mang một dải thiên hà đầy sao trên cơ thể.
Trường bào chạm đất, bầu trời đầy sao bị hắn kéo đi theo.
Nam Diên cảm thấy mình sắp bị sáng lóe mắt.
Nhưng cho dù trên người khoác nhiều đồ sáng lấp lánh cỡ nào cũng khó giấu được dáng người tuyệt hảo của hắn, vai rộng eo thon chân dài, sinh ra đã oai hùng mạnh mẽ.
Nam nhân ấy không lộ mặt, mang một cái mặt nạ mặt quỷ giống với Nam Diên, mũ ngọc vấn tóc, lộ ra phần cổ ưu nhã như hạc, tinh tế trắng nõn rạng rỡ, giống như cung điện này được phủ bởi một miếng ngọc tuyệt vời.
Đằng sau cái mặt nạ mặt quỷ là một đôi mắt tỏa sáng đang nhìn chằm chằm Nam Diên, từ xa tới gần.
Hư Tiểu Đường từ trong lòng Nam Diên thò ra nửa cái đầu, trộm đánh giá vị ác ma nọ, cảm thấy cách ăn mặc của Ma Quân này thật đúng là sặc sỡ, giống với mấy tên yêu quái hại nước hại dân.
Hơn nữa, ánh mắt hắn nhìn Diên Diên làm nó cảm thấy thập phần khó chịu.
Nam Diên cũng không thích loại ánh mắt chăm chú này, đối với người ở địa vị cao như cô mà nói, đó giống như là một loại khiêu khích.
- Ngươi hạ cấm chế lên mặt nạ, làm ta không lấy xuống được, lại hỏi ta phát hiện khi nào?
Nam nhân kia vẫn không nhúc nhích, con mắt rốt cuộc di chuyển một chút, hắn bật cười:
- Một đại năng có thể xé rách hư không, ngay cả ta đều nhìn không ra tu vi của nàng, nếu nàng thật sự muốn gỡ cái mặt nạ đó xuống thì cấm chế này làm sao có thể ngăn được nàng?
Hư Tiểu Đường nghe đến đây cuối cùng cũng kịp phản ứng, thất thanh kêu to:
- Diên Diên, hắn chính là con ma men quái dị kia!
Nam Diên vỗ vỗ đầu của nó, ấn nó trở về, ý bảo nó bình tĩnh.
Hư Tiểu Đường không thể bình tĩnh được.
Phệ huyết Ma quân này biết rõ Diên Diên tu vi cao thâm, còn đưa cô tới nơi này, hắn muốn làm gì?
Ngay sau đó, nó hiểu ngay.
Tên Ma Quân sặc sỡ này đột nhiên tiến tới gần, kéo gần khoảng cách với hai người.
Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân trước mặt, đôi mắt ngập tràn tình cảm, thiết tha đến nỗi không gì có thể làm tan chảy được.
- Biết nàng muốn làm Ma hậu của ta, ta liền xuống tay an bài hết thảy, tuy rằng có chút hấp tấp, nhưng ta biết nàng chờ không kịp nên đã đẩy nhanh quá trình. Diên đại nhân, nàng thấy vui không?
Hắn hỏi, ánh mắt và giọng nói nhẹ nhàng giống như cái móc câu đến Nam Diên.
Nam Diên: ...
Con mắt nào của hắn thấy cô chờ không kịp?
-Diên đại nhân làm Ma hậu của ta, mọi thứ của ta đều là của nàng, cả tòa ma cung này lẫn châu báu, tất cả đều chia cho nàng, bao gồm... Ta.
Nói xong lời cuối cùng, hình như hắn có chút thẹn thùng, nghiêng đầu lộ ra một bên vành tai trắng hồng xinh đẹp đối diện với Nam Diên.
Nam Diên: ...
Không, ta không muốn ngươi, ta chỉ muốn giết ngươi.
- Ta nói rồi, nếu ngươi đẹp hơn ta, ta sẽ làm Ma hậu ngươi; nếu không bằng ta, ta làm thuộc hạ ngươi.
Phệ huyết Ma quân nghe được lời này, ngoảnh đầu lại, trong mắt chứa đầy nụ cười ẩn ý, thanh âm cũng hàm chứa ý cười:
- Nếu không tin thì chúng ta đồng thời gỡ mặt nạ ra xem?
Hai chiếc mặt nạ mặt quỷ mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.
Nam Diên lười nói nhảm, trực tiếp duỗi tay nắm lấy mặt nạ của tên nam nhân kia, nhấc lên rồi tùy tiện ném đi.
Chiếc mặt nạ không biết va vào cái gì, phát ra tiếng loảng xoảng.
- Diên đại nhân cẩn thận một chút, toàn Ma cung đều là bảo bối vật báu vô giá đó, nhưng chờ đến lúc nàng làm Ma hậu của ta, tất cả bảo bối trong cung này tùy ý nàng chơi đùa đập phá.
Phệ huyết Ma quân cười nhẹ một tiếng.
Nam Diên: Ta cần lắm à?
Ma Quân ôn nhu tháo mặt nạ trên mặt Nam Diên xuống.
Mặt nạ được nữ nhân này đeo lâu như vậy, hắn không nỡ ném nên treo ở trên tay.
Nam Diên đánh giá gương mặt hắn.
Qủa thật đẹp xuất sắc, từng phần trên khuôn mặt rất tinh tế, khi kết hợp lại thật diễm lệ vô song, một đôi mắt hẹp dài trong sáng, dưới cằm sạch sẽ gọn gàng, mặc dù xinh đẹp vô cùng nhưng lại không có vẻ ẻo lả như con gái.
Dường như cảm giác được cô đang đánh giá hắn từng chút một, nam nhân đột nhiên nhoẻn miệng cười, khiến vẻ đẹp tuyệt vời trở thành cực hạn nhân gian.
Vẻ đẹp nhân gian vốn là mỗi người mỗi vẻ, Nam Diên không thể biết khuôn mặt nào đẹp hơn, nhưng cô đã quá quen với khuôn mặt của mình, còn người trước mắt này, từ khuôn mặt, thân thể đến giọng nói đều khiến cô không thể nào quên.
- Diên đại nhân, nàng thật xinh đẹp...
Nam Diên nhất thời ngơ ngẩn, yêu tinh trước mắt này lại bắt đầu động tay động chân.
Hai ngón tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm Nam Diên, đôi mắt lấp lánh như nước, gợn sóng dập dờn, dáng vẻ này khiến bao người chết mê chết mệt.
Bản thân hắn không ngừng tản ra hơi thở quyến rũ.
Đáng tiếc hắn lại không hấp dẫn được nữ nhân trước mắt này.
Nam Diên hơi hơi híp mắt.
A, cô muốn chặt cái móngvuốt không an phận này quá.