Chương a tỷ, làm nữ nhân của ta đi
Editor: Nguyệt Phong
Bùi Tử Thanh nằm trên giường ngơ ngẩn nhìn a tỷ.
Người nọ từ trên cao nhìn xuống hắn, vẻ mặt thanh lãnh đến cực điểm.
Bùi Tử Thanh hết khiếp sợ, chợt cười thê lương, trong lòng dâng lên bi thương vô hạn.
Độc tố hắn tự cho là có thể tê mỏi mọi người, lại không có tác dụng gì với a tỷ.
Thì ra, khoảng cách giữa hắn và a tỷ lại xa như vậy.
Thì ra, chỉ cần a tỷ muốn là có thể dễ dàng giết chết hắn như giẫm một con kiến.
Thế mà hắn còn tưởng bẻ gãy cánh của a tỷ, huỷ bỏ đạo hạnh của cô, nhốt cô ở ma cung không được đi đâu hết.
Hắn thật là ngây thơ...
Lúc này Bùi Tử Thanh thật sự tuyệt vọng.
Chớ bàn đến tâm của a tỷ, ngay cả người hắn cũng không giữ được.
Hết thảy kết thúc rồi.
Hắn thành tù nhân của a tỷ.
Vừa rồi hắn đã làm vậy với a tỷ, giờ hai người không thể nào như xưa nữa.
- A tỷ giết ta đi...
Đôi mắt Bùi Tử Thanh đã khôi phục bình thường, chỉ là tròng trắng mắt che kín tơ máu, thoạt nhìn như bị mắt đỏ.
- Đồ ngốc. - Nam Diên liếc hắn - Đã nói không giết đệ.
Quả nhiên lấy bạo chế là ổn nhất, lần nào cũng đúng, đồ ngốc nổi điên này chịu ngừng rồi.
- A tỷ không muốn giết đệ, trước đó có ý này là bởi vì a tỷ cho rằng đệ không phải A Thanh. A tỷ nghĩ đệ bị ma nhện thượng cổ nuốt, nó chỉ là một cái xác chứa chấp niệm của đệ. Nó nếu nuốt đệ, đệ nói xem a tỷ có nên giết nó hay không?
Nam Diên rất ít khi nói nhiều như vậy.
Cô không thích nói chuyện.
Bùi Tử Thanh ngơ ngẩn nhìn cô:
- Vì sao a tỷ nghĩ thế?
Còn khẳng định như vậy nữa chứ.
- A tỷ để lại một sợi thần thức ở trên người của đệ, thần thức tiêu tán, liên hệ tách ra, ta cho rằng đệ đã chết.
Bùi Tử Thanh mở to mắt.
Thần thức?
Hắn đột nhiên nhớ hai trăm năm trước khi hắn ở Ma Uyên, lúc kề bên tử vong thì bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng một người tuyệt mỹ.
Người nọ chỉ phất tay áo mà ma thú trong phạm vi vài dặm đều bị dập nát.
Nếu khi đó hắn không bị trọng thương, không thể đối phó nổi ma trùng cấp thấp dưới nền đất thì chắc chắn có thể tránh được một kiếp.
Sau này hắn thường xuyên nhớ tới thời khắc đó, nhưng bởi vì lúc ấy ý thức không rõ, hắn hoài nghi đó là ảo ảnh lúc hấp hối tưởng tượng ra mà thôi.
Hóa ra đó là thật, là một sợi thần thức a tỷ để ở trên người hắn sao?
A tỷ sớm đã để thứ quan trọng như thần thức lên người hắn!
- Sau khi nghe A Thanh nói rất nhiều chuyện thời còn nhỏ, ta biết A Thanh chính là A Thanh, không phải ai khác.
Nam Diên ngồi bên người hắn, ánh mắt hiếm khi nhu hòa hai phần:
- Đệ biến mất mấy ngày nay, a tỷ sợ đệ xảy ra chuyện nên đi ra ngoài tìm, không có bỏ đệ đâu.
Đôi mắt Bùi Tử Thanh chua xót, lập tức nước mắt đong đầy, giọng nói có chút nghẹn ngào:
- A tỷ, a tỷ, ta sai rồi...
A tỷ tốt với hắn như thế mà hắn lại làm vậy với a tỷ, hắn thật là không bằng cầm thú.
- A tỷ, vừa rồi ta, ta...
Bùi Tử Thanh nghẹn lời. Edit by Nguyệt Phong
Nam Diên sờ sờ đầu hắn:
- Bây giờ A Thanh còn nhỏ, với lại chưa tiếp xúc nữ nhân nên không hiểu tình yêu nam nữ là bình thường, a tỷ không trách đệ.
Khi còn bé đã nhìn thấu trăm thái thế gian cộng thêm một lần sinh ra ý định hủy diệt hết thảy mà nay hơn tuổi với giết người vô số Phệ huyết Ma quân Bùi Tử Thanh: ...
Bùi Tử Thanh bỗng nhớ Vân Vụ đã từng nói thế này ở Mai viên:
——điểm mấu chốt của a tỷ ở nơi nào, không thử thử một lần vĩnh viễn sẽ không biết.
Lúc này hai người đã hiểu lầm giải trừ, hắn lại biết a tỷ từng để một sợi thần thức hộ thể cho hắn, đã a tỷ cưng chìu hắn như thế thì sao không thử một lần điểm mấu chốt của a tỷ tới đâu.
Vì thế giờ phút này lá gan của Bùi Tử Thanh phình to vô cùng.
Hắn nước mắt lưng tròng nhìn Nam Diên:
- A tỷ, ta không hối hận vừa rồi mạo phạm a tỷ, ta thích a tỷ, thích rất lâu rồi.
Nam Diên:
- Không phải loại thích giữa nam và nữ đâu.
Bùi Tử Thanh rưng rưng nước mắt, đáng thương thỏa hiệp:
- A tỷ nói không phải loại thích ấy cũng chẳng sao, A Thanh thích a tỷ theo kiểu chỉ muốn hoan hảo, hòa hợp nhất thể mà thôi.
Nam Diên: ...
Đi chỗ nào học dâm từ lãng ngữ vậy hả.
Nếu không phải khi còn ở vỏ trứng đã bắt đầu nghe cha già bày tỏ dâm từ lãng ngữ với mẹ thì e là lúc này cô sẽ chịu không nổi đánh hắn hôn mê, lỗ tai đỡ phải bị độc hại.
Nhưng trải qua việc bị cha mẹ "Tàn phá", nay Nam Diên tỏ vẻ dù có lãng đãng tới đâu cô cũng có thể miễn dịch.
- A tỷ, ta nhớ mấy ngày trước cô hỏi ta còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành đúng không, thật ra tâm nguyện của ta chỉ có một mà thôi, đó là A Thanh muốn a tỷ làm nữ nhân của ta chứ không phải tỷ tỷ gì cả.
Nam Diên đơ mặt nhìn hắn, giơ tay đè cái đầu định ngoi lên của hắn xuống.
Bùi Tử Thanh thấy cô chỉ phản ứng như thế, đầu tiên là trong lòng buông lỏng rồi đến vui vẻ.
Quả nhiên a tỷ vô cùng dung túng hắn.
Hắn ngoan ngoãn nằm trên giường, ánh mắt nhìn a tỷ có chút u oán, âm điệu trầm trầm bổng bổng kêu:
- A tỷ ~~~
Nam Diên lãnh khốc vô tình chỉ ra nguyên nhân mấu chốt:
- A Thanh, đệ quá nhỏ.
Bùi Tử Thanh im lặng một lát, đỏ mặt nói:
- A tỷ, ta không nhỏ, rất lớn.
Nam Diên: ...
Thân là dân ế vạn năm nhưng cô cũng nghe hiểu 'ý toại ngôn thoại'.
Chậc chậc...
Nội tâm của cô đã sớm bẩn rồi.
Mỹ nam tử tuyệt sắc đỏ mặt, đột nhiên la lối khóc lóc ôm chặt eo nữ nhân:
- A tỷ đã là Ma hậu, không ngủ ta thì không cảm thấy đáng tiếc sao? A tỷ khen ta tuấn tú, a tỷ ngủ một giấc với ta cũng không thiệt thòi nha, ta nhất định sẽ hầu hạ a tỷ chu đáo mà.
Nam Diên vỗ vỗ đầu hắn, sau đó bắt đầu bẻ ra móng vuốt của hắn.
Bùi Tử Thanh chết cũng không chịu buông, tay như dính trên eo Nam Diên, thê thê thảm thảm nói:
- A tỷ, cuộc đời này của ta chỉ có một nguyện vọng này thôi, nếu không thể đạt thành sẽ sinh tâm ma, a tỷ thật sự nhẫn tâm nhìn ta sẽ tẩu hỏa nhập ma sao?
Nam Diên lạnh lùng liếc hắn:
- Giỏi nhỉ, biết dùng bản thân để uy hiếp ta nhỉ?
Cô chán ghét bị người uy hiếp, cũng chưa từng có kẻ nào dám uy hiếp cô.
Bùi Tử Thanh thấy thế không ổn, lập tức hạ giọng đáp:
- Không có uy hiếp a tỷ, A Thanh chỉ cầu a tỷ thương ta một chút thôi. Hai trăm năm không có a tỷ, A Thanh như cái xác không hồn, không có lấy một ngày sung sướng. Edit by Nguyệt Phong
Bùi Tử Thanh dần dần nghẹn ngào:
- Nếu a tỷ đồng ý, dù bảo ta lập tức chết trên tay a tỷ thì ta cũng cam tâm tình nguyện.
Người nói chuyện vốn là tuấn tú ưa nhìn, hiện giờ mỹ nam rơi lệ khẩn cầu, hình ảnh quả thật tuyệt mỹ không thôi, cũng khiến người ta dễ mềm lòng.
Mặc kệ nam hay nữ, dù cứng rắn đến đâu cũng khó mà qua ải mỹ nhân.
Nam Diên lại đau đầu hơn.
- Đệ cởi quần áo đã.
Bùi Tử Thanh nghe vậy, hai mắt mở to, cũng không biết là bị kinh hách hay kinh hỉ.
Sau một hồi yên lặng, hắn lập tức cởi áo tháo thắt lưng, động tác nhanh nhẹn thuần thục vô cùng.
Editor: Nguyệt Phong
Bùi Tử Thanh nằm trên giường ngơ ngẩn nhìn a tỷ.
Người nọ từ trên cao nhìn xuống hắn, vẻ mặt thanh lãnh đến cực điểm.
Bùi Tử Thanh hết khiếp sợ, chợt cười thê lương, trong lòng dâng lên bi thương vô hạn.
Độc tố hắn tự cho là có thể tê mỏi mọi người, lại không có tác dụng gì với a tỷ.
Thì ra, khoảng cách giữa hắn và a tỷ lại xa như vậy.
Thì ra, chỉ cần a tỷ muốn là có thể dễ dàng giết chết hắn như giẫm một con kiến.
Thế mà hắn còn tưởng bẻ gãy cánh của a tỷ, huỷ bỏ đạo hạnh của cô, nhốt cô ở ma cung không được đi đâu hết.
Hắn thật là ngây thơ...
Lúc này Bùi Tử Thanh thật sự tuyệt vọng.
Chớ bàn đến tâm của a tỷ, ngay cả người hắn cũng không giữ được.
Hết thảy kết thúc rồi.
Hắn thành tù nhân của a tỷ.
Vừa rồi hắn đã làm vậy với a tỷ, giờ hai người không thể nào như xưa nữa.
- A tỷ giết ta đi...
Đôi mắt Bùi Tử Thanh đã khôi phục bình thường, chỉ là tròng trắng mắt che kín tơ máu, thoạt nhìn như bị mắt đỏ.
- Đồ ngốc. - Nam Diên liếc hắn - Đã nói không giết đệ.
Quả nhiên lấy bạo chế là ổn nhất, lần nào cũng đúng, đồ ngốc nổi điên này chịu ngừng rồi.
- A tỷ không muốn giết đệ, trước đó có ý này là bởi vì a tỷ cho rằng đệ không phải A Thanh. A tỷ nghĩ đệ bị ma nhện thượng cổ nuốt, nó chỉ là một cái xác chứa chấp niệm của đệ. Nó nếu nuốt đệ, đệ nói xem a tỷ có nên giết nó hay không?
Nam Diên rất ít khi nói nhiều như vậy.
Cô không thích nói chuyện.
Bùi Tử Thanh ngơ ngẩn nhìn cô:
- Vì sao a tỷ nghĩ thế?
Còn khẳng định như vậy nữa chứ.
- A tỷ để lại một sợi thần thức ở trên người của đệ, thần thức tiêu tán, liên hệ tách ra, ta cho rằng đệ đã chết.
Bùi Tử Thanh mở to mắt.
Thần thức?
Hắn đột nhiên nhớ hai trăm năm trước khi hắn ở Ma Uyên, lúc kề bên tử vong thì bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng một người tuyệt mỹ.
Người nọ chỉ phất tay áo mà ma thú trong phạm vi vài dặm đều bị dập nát.
Nếu khi đó hắn không bị trọng thương, không thể đối phó nổi ma trùng cấp thấp dưới nền đất thì chắc chắn có thể tránh được một kiếp.
Sau này hắn thường xuyên nhớ tới thời khắc đó, nhưng bởi vì lúc ấy ý thức không rõ, hắn hoài nghi đó là ảo ảnh lúc hấp hối tưởng tượng ra mà thôi.
Hóa ra đó là thật, là một sợi thần thức a tỷ để ở trên người hắn sao?
A tỷ sớm đã để thứ quan trọng như thần thức lên người hắn!
- Sau khi nghe A Thanh nói rất nhiều chuyện thời còn nhỏ, ta biết A Thanh chính là A Thanh, không phải ai khác.
Nam Diên ngồi bên người hắn, ánh mắt hiếm khi nhu hòa hai phần:
- Đệ biến mất mấy ngày nay, a tỷ sợ đệ xảy ra chuyện nên đi ra ngoài tìm, không có bỏ đệ đâu.
Đôi mắt Bùi Tử Thanh chua xót, lập tức nước mắt đong đầy, giọng nói có chút nghẹn ngào:
- A tỷ, a tỷ, ta sai rồi...
A tỷ tốt với hắn như thế mà hắn lại làm vậy với a tỷ, hắn thật là không bằng cầm thú.
- A tỷ, vừa rồi ta, ta...
Bùi Tử Thanh nghẹn lời. Edit by Nguyệt Phong
Nam Diên sờ sờ đầu hắn:
- Bây giờ A Thanh còn nhỏ, với lại chưa tiếp xúc nữ nhân nên không hiểu tình yêu nam nữ là bình thường, a tỷ không trách đệ.
Khi còn bé đã nhìn thấu trăm thái thế gian cộng thêm một lần sinh ra ý định hủy diệt hết thảy mà nay hơn tuổi với giết người vô số Phệ huyết Ma quân Bùi Tử Thanh: ...
Bùi Tử Thanh bỗng nhớ Vân Vụ đã từng nói thế này ở Mai viên:
——điểm mấu chốt của a tỷ ở nơi nào, không thử thử một lần vĩnh viễn sẽ không biết.
Lúc này hai người đã hiểu lầm giải trừ, hắn lại biết a tỷ từng để một sợi thần thức hộ thể cho hắn, đã a tỷ cưng chìu hắn như thế thì sao không thử một lần điểm mấu chốt của a tỷ tới đâu.
Vì thế giờ phút này lá gan của Bùi Tử Thanh phình to vô cùng.
Hắn nước mắt lưng tròng nhìn Nam Diên:
- A tỷ, ta không hối hận vừa rồi mạo phạm a tỷ, ta thích a tỷ, thích rất lâu rồi.
Nam Diên:
- Không phải loại thích giữa nam và nữ đâu.
Bùi Tử Thanh rưng rưng nước mắt, đáng thương thỏa hiệp:
- A tỷ nói không phải loại thích ấy cũng chẳng sao, A Thanh thích a tỷ theo kiểu chỉ muốn hoan hảo, hòa hợp nhất thể mà thôi.
Nam Diên: ...
Đi chỗ nào học dâm từ lãng ngữ vậy hả.
Nếu không phải khi còn ở vỏ trứng đã bắt đầu nghe cha già bày tỏ dâm từ lãng ngữ với mẹ thì e là lúc này cô sẽ chịu không nổi đánh hắn hôn mê, lỗ tai đỡ phải bị độc hại.
Nhưng trải qua việc bị cha mẹ "Tàn phá", nay Nam Diên tỏ vẻ dù có lãng đãng tới đâu cô cũng có thể miễn dịch.
- A tỷ, ta nhớ mấy ngày trước cô hỏi ta còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành đúng không, thật ra tâm nguyện của ta chỉ có một mà thôi, đó là A Thanh muốn a tỷ làm nữ nhân của ta chứ không phải tỷ tỷ gì cả.
Nam Diên đơ mặt nhìn hắn, giơ tay đè cái đầu định ngoi lên của hắn xuống.
Bùi Tử Thanh thấy cô chỉ phản ứng như thế, đầu tiên là trong lòng buông lỏng rồi đến vui vẻ.
Quả nhiên a tỷ vô cùng dung túng hắn.
Hắn ngoan ngoãn nằm trên giường, ánh mắt nhìn a tỷ có chút u oán, âm điệu trầm trầm bổng bổng kêu:
- A tỷ ~~~
Nam Diên lãnh khốc vô tình chỉ ra nguyên nhân mấu chốt:
- A Thanh, đệ quá nhỏ.
Bùi Tử Thanh im lặng một lát, đỏ mặt nói:
- A tỷ, ta không nhỏ, rất lớn.
Nam Diên: ...
Thân là dân ế vạn năm nhưng cô cũng nghe hiểu 'ý toại ngôn thoại' đó nha.
Chậc chậc...
Nội tâm của cô đã sớm bẩn rồi.
Mỹ nam tử tuyệt sắc đỏ mặt, đột nhiên la lối khóc lóc ôm chặt eo nữ nhân:
- A tỷ đã là Ma hậu, không ngủ ta thì không cảm thấy đáng tiếc sao? A tỷ khen ta tuấn tú, a tỷ ngủ một giấc với ta cũng không thiệt thòi nha, ta nhất định sẽ hầu hạ a tỷ chu đáo mà.
Nam Diên vỗ vỗ đầu hắn, sau đó bắt đầu bẻ ra móng vuốt của hắn.
Bùi Tử Thanh chết cũng không chịu buông, tay như dính trên eo Nam Diên, thê thê thảm thảm nói:
- A tỷ, cuộc đời này của ta chỉ có một nguyện vọng này thôi, nếu không thể đạt thành sẽ sinh tâm ma, a tỷ thật sự nhẫn tâm nhìn ta sẽ tẩu hỏa nhập ma sao?
Nam Diên lạnh lùng liếc hắn:
- Giỏi nhỉ, biết dùng bản thân để uy hiếp ta nhỉ?
Cô chán ghét bị người uy hiếp, cũng chưa từng có kẻ nào dám uy hiếp cô.
Bùi Tử Thanh thấy thế không ổn, lập tức hạ giọng đáp:
- Không có uy hiếp a tỷ, A Thanh chỉ cầu a tỷ thương ta một chút thôi. Hai trăm năm không có a tỷ, A Thanh như cái xác không hồn, không có lấy một ngày sung sướng. Edit by Nguyệt Phong
Bùi Tử Thanh dần dần nghẹn ngào:
- Nếu a tỷ đồng ý, dù bảo ta lập tức chết trên tay a tỷ thì ta cũng cam tâm tình nguyện.
Người nói chuyện vốn là tuấn tú ưa nhìn, hiện giờ mỹ nam rơi lệ khẩn cầu, hình ảnh quả thật tuyệt mỹ không thôi, cũng khiến người ta dễ mềm lòng.
Mặc kệ nam hay nữ, dù cứng rắn đến đâu cũng khó mà qua ải mỹ nhân.
Nam Diên lại đau đầu hơn.
- Đệ cởi quần áo đã.
Bùi Tử Thanh nghe vậy, hai mắt mở to, cũng không biết là bị kinh hách hay kinh hỉ.
Sau một hồi yên lặng, hắn lập tức cởi áo tháo thắt lưng, động tác nhanh nhẹn thuần thục vô cùng.