Chương : nàng không biết, ta yêu nàng nhiều thế nào
Edit by Nguyệt Phong
Nam Diên im lặng hồi lâu mới gật gật đầu:
- Ừm.
Đây là lần đầu tiên cô dung túng một đứa nhóc như vậy, nhưng cô muốn dung túng hắn.
A Thanh có một trái tim xích tử (tức kiên định trước sau như một), cô thích.
Nghe được lời này, Bùi Tử Thanh vui vẻ bật khóc, nước mắt làm ướt cổ Nam Diên.
- Càng lớn càng mít ướt thế.
Nam Diên lộ ra ghét bỏ.
Bùi Tử Thanh nhịn không được, hắn ôm nữ nhân trong lòng khóc nỉ non thật lâu, cuối cùng khóc lớn.
- A tỷ, A Thanh thật sự rất yêu rất yêu nàng, nàng không biết ta yêu nàng nhiều cỡ nào đâu...
Nam Diên định nói ta biết, nhưng ngẫm lại có lẽ cô thật không biết.
Bùi Tử Thanh để nữ nhân bị thương nghỉ ngơi, một người bận lên bận xuống, nhanh chóng dọn dẹp xong cả căn nhà.
Tâm tình hắn rất tốt, vì thế mặt mày như tỏa sáng vậy.
Hắn và a tỷ thật sự đều sống sót, về sau sẽ không còn Phệ huyết Ma quân, hắn và a tỷ chỉ là một đôi phu thê bình thường.
Nam Diên giải trừ nước hóa hình, khôi phục tướng mạo sẵn có.
Bùi Tử Thanh nhìn khuôn mặt mỹ diễm kia, nhớ đến hình thú uy mãnh vô cùng của cô, ánh mắt càng thêm si mê.
Hắn nhịn không được tiến lên, nâng mặt cô lên hôn, từ hung mãnh đến tinh tế, từ tình cảm mãnh liệt bốn phía đến triền miên lâm li.
Nam Diên thử đáp lại một chút, cả người Bùi Tử Thanh run lên, càng thêm kích động, ngậm cô môi, mãi không chịu nhả ra.
Chỉ là một nụ hôn mà cứ như sẽ kéo dài thiên lão địa hoang.
Chờ đến lúc thoả mãn, hắn mới đỏ mặt thối lui:
- Ta đi tìm... tìm đồ ăn cho Diên Diên nhé.
Nói xong chạy trối chết.
Nam Diên không biết vì sao khi nghe hắn gọi cô là Diên Diên thì cô có chút không được tự nhiên.
Nó khác hẳn với cảm giác Tiểu Đường gọi cô.
Mới nhắc Tiểu Đường, Tiểu Đường vừa từ trong không gian chạy ra, vừa ra tới liền hít hà với cô:
- Diên Diên hồi nãy làm tôi sợ muốn chết! Tôi cho rằng chúng ta sẽ chết thẳng cẳng đấy.
- Biết sắp chết còn không chạy?
Nam Diên hỏi.
- Diên Diên không đi, tôi cũng không đi!
Tiểu Đường ưỡn ngực.
Nam Diên xoa xoa lông nó, tâm tình bình tĩnh.
Rất hiếm khi cô có thể bình tĩnh trở lại sau khi hóa hình.
Tiểu Đường tò mò hỏi:
- Diên Diên, cô thật sự muốn thành thân với con nhện to sao?
Nam Diên ừ một tiếng:
- A Thanh thích, nếu hắn song tu với tôi thì tu vi cũng có thể tăng tiến không ít. Hơn nữa...
Nam Diên đang nói đột nhiên im bặt, cô cảm nhận được cái gì, thần sắc biến đổi, nắm Tiểu Đường đi ngay.
·
Bùi Tử Thanh đi vào rừng Tuyết Vụ.
Hắn muốn bắt một con linh thú nướng cho a tỷ.
Nhớ lúc nãy a tỷ đáp lại làm trên mặt nam nhân nổi lên màu đỏ.
A tỷ đáp lại hắn, a tỷ thật đáp lại hắn...
Bùi Tử Thanh khát khao tương lai cũng không xa xôi kia, từ đuôi lông mày đến khóe miệng đều là ý cười và nhu tình.
Đột nhiên, hắn nhận thấy được cái gì, chợt dừng chân, ngẩng đầu.
Lôi vân trên không trung lặng yên không một tiếng động mà hội tụ, chính là cửu thiên thần lôi!
Trái tim Bùi Tử Thanh như ngừng đập, trong đầu trống trơn.
Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức hóa ra hình thú.
Ma nhện tám mắt to lớn phóng xuất ra ác ý và sát ý đậm đặc nhất, khi đã hấp dẫn lôi vân chú ý thì nó dùng sáu chân còn lại chạy như điên rời xa thành Tích Tuyết.
Tiểu ma nhện dùng hết suốt đời tinh lực để chạy đi.
Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm: Chạy, chạy trốn càng xa càng tốt!
Lực lượng thần lôi làm người sợ hãi ép hắn thở không nổi, như bóng với hình.
Chỉ chốc lát, mấy luồng cửu thiên thần lôi đã tới gần, tỏa định con ma nhện thượng cổ kia rồi giáng sét xuống.
Ánh sáng tím chói mắt bao phủ ma nhện vẫn chạy như điên.
Khoảnh khắc này, trong đầu tiểu ma nhện trào ra rất nhiều hình ảnh, tất cả hình ảnh đều liên quan đến một nữ nhân.
Hắn nhìn lại phía sau, trong lúc hấp hối thấy được thân ảnh của a tỷ, trên mặt a tỷ là sự tức giận hắn chưa bao giờ gặp qua.
- A tỷ...
Tiểu ma nhện há miệng thở dốc, tám đôi mắt như những viên đá đen tuyền chứa đầy bi thương và tuyệt vọng.
Hắn tham luyến thế giới có cô.
Chỉ kịp kêu một tiếng, tiểu ma nhện liền bị cửu thiên thần lôi oanh tạc.
Thần lôi giáng xuống, hình thần đều diệt.
Chẳng lưu lại bất cứ thứ gì...
Nam Diên ngơ ngẩn đứng tại chỗ, Tiểu Đường cũng trợn tròn mắt.
Chờ lấy lại tinh thần, đôi tay Nam Diên nắm chặt thành quyền, chặt tới độ lòng bàn tay chảy máu, cả người tức giận ngập trời.
Cô nhìn về phía lôi vân còn chưa tan đi kia, ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên:
- Thiên Đạo, cái đồ mẹ nhà mi!
Hình tượng cao lãnh trong khoảnh khắc sụp đổ.
Nam Diên điên cuồng nhằm về phía lôi vân, nhưng bị Tiểu Đường giữ lại:
- Diên Diên, chúng ta đi mau! Ba ba Thiên Đạo phát hiện chúng ta rồi, không đi thì chúng ta sẽ bị đánh chết đó!
- Tôi không đi, tôi sẽ sợ con chó Thiên Đạo này sao? Để tôi đập chết nó...
Nhưng mà Nam Diên còn chưa tiến lên đã bị Tiểu Đường mạnh mẽ kéo vào không gian.
Trong không gian bản mạng của Hư Không thú chẳng có cái gì ngoài một vùng biển sao lộng lẫy.
Không có bất kỳ âm thanh nào, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong hai cái tượng đá có một cái giật giật.
Hư Tiểu Đường dùng móng vuốt nhỏ gãi gãi tay Nam Diên, chột dạ hỏi:
- Diên Diên, cô có trách tôi không? Nhưng tôi không muốn cô đi chịu chết đâu.
Nam Diên im lặng xoa xoa bộ lông của nó.
Một hồi lâu lúc sau, cô mới thấp giọng nói:
- A Thanh không còn nữa rồi, lần này là thật sự không còn...
Tiểu Đường nghe, khổ sở muốn khóc.
Hiện tại cảm giác của nó với ba ba thiên đạo rất phức tạp, trước kia là sùng bái kính sợ, hiện tại lại cảm thấy nó quá vô tình.
Tuy nhiên ba ba Thiên Đạo vốn chính là một cái quy tắc không có ý thức mà thôi, làm sao có thể hy vọng xa vời nó có cảm tình của nhân loại chứ.
- Diên Diên, chúng ta còn tiếp tục không?
Tiểu Đường hỏi.
Nếu Diên Diên muốn trở về, nó sẽ mang Diên Diên trở về, không đi tích góp công đức giá trị.
- Đương nhiên tiếp tục. – Nam Diên lạnh lùng nói – Nếu bị Thiên Đạo phát hiện, về sau không cần bản thể nữa.
Tiểu Đường vừa nghe, lập tức từ trạng thái ủ rũ mãn huyết sống lại:
- Diên Diên không sợ, bút ký của cha tôi có thật nhiều thể xác dự phòng, những người này đã làm giao dịch với cha, có thể tùy tiện sử dụng thân thể của họ ~ hơn nữa cha tôi cũng mê cái đẹp nên chọn túi da đều rất OK!
Nam Diên không để ý lắm:
- Có thể sử dụng là được.
Dứt lời, nguyên thần của cô rời khỏi thân thể.
Nam Diên đặt thân thể bị thương của cô ở giữa một cái linh trận tu bổ.
- Diên Diên, thế giới tiếp theo cô muốn đi nơi nào?
Tiểu Đường hỏi.
- Chỗ nào cũng được.
Nam Diên ủ dột.
Mặc kệ là nơi nào đều sẽ không có A Thanh.
Cô nói muốn bảo vệ A Thanh cả đời, nhưng cô lại nuốt lời.
Thần lôi kia vì cô mà đến, A Thanh lại tự chủ trương giúp cô dẫn dắt rời đi.
A Thanh không biết dù cô bị cửu thiên thần lôi đánh một lần nữa cũng không chết được.
Thân chỉ có mỗi huyết mạch loãng của đại yêu thượng cổ, còn tưởng bảo hộ cô? Đúng là ngốc hết thuốc chữa...
Nam Diên vừa sinh ra đã sở hữu sức mạnh khủng khiếp chẳng sợ trời sợ đất, bởi vì cô có điều kiện, cô kế thừa huyết mạch cường đại của cha mình.
Từ trước đến nay chỉ có cô ức hiếp người khác, thực lực của cô cường hãn không cần bất luận kẻ nào bảo hộ.
Cô cũng không biết được người bảo vệ là cảm giác gì.
Nhưng hiện tại hình như cô đã hiểu chút xíu rồi.
Trái tim cứng rắn như đá của Nam Diên bởi vì tiểu ma nhện giúp cô chắn thần lôi mà lặng lẽ hòa tan một góc.
Tiểu Đường chổng mông trên mặt đất lật xem 《bút ký thế giới》, vừa nhìn vừa nói với Nam Diên:
- Diên Diên, chúng ta đi một cái thế giới cấp thấp đi, cha tôi nói, thế giới cấp thấp linh lực loãng, ba ba Thiên Đạo giám thị cũng yếu, chúng ta đi tránh né một chút, chờ ba ba Thiên Đạo đã quên chúng ta rồi hãy đi thế giới cao cấp.
Thần sắc Nam Diên nhàn nhạt:
- Ừ.
- Chúng ta đi... Thế giới này nhé! Diên Diên xem nè, siêu hấp dẫn nha!
Hư Tiểu Đường chọn xong, bắt đầu phát công.
Nguyên thần Nam Diên vặn vẹo trong chớp mắt, khi trợn mắt thì cô đã tiến vào một thể xác xa lạ.
Cô đang đứng ở trên đường phố, khắp nơi là đám người chen chúc, từng gương mặt phẫn nộ chỉ cô chửi rủa:
- Nhân Ngải lăn ra giới giải trí!
- Thứ Tuesday ghê tởm lăn ra giới giải trí!
- Nhân Ngải xấu xí! Ai cho mày dụ dỗ idol của tao hả? Lăn ra giới giải trí!