Nam Nhiễm đứng ở cửa.
Đầu tiên là nhìn Bạc Phong trong chốc lát, sau đó, tất cả lực chú ý cả đều đặt lên hộp đồ ăn kia.
Vừa nhìn liền biết đồ ăn trong đó chắc chắn rất ngon.
Bạc Phong nhìn Nam Nhiễm đứng ở cửa, mặt vô biểu tình nửa ngày sau, mở miệng:
"Nếu nước miếng của cậu chảy xuống sàn nhà, tôi sẽ bắt cậu đi lau sàn."
Nam Nhiễm tùy tiện đi vào, ngồi xuống.
Tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm đảo quanh hộp đồ ăn kia.
"Nhìn nó, có vẻ ăn rất ngon."
Vừa nói xong.
Tiếp theo, không cố kỵ chút nào, quang minh chính đại vươn đầu ngón tay ra, đem hộp đồ ăn kia kéo đến trước mắt mình.
Cô đã có thể ngửi được rõ ràng mùi hương bay đến.
Chỉ là ······.
Cô nhìn quanh trái phải.
Há mồm, cắn một ngụm trên hộp đồ ăn kia.
Tức khắc, không khí yên tĩnh.
Nam Nhiễm nhìn ra chỗ khác.
Ui, răng đau.
Tiểu Hắc Long yên tĩnh ba giây đồng hồ, sau đó âm thanh trẻ con vang lên:
【 Ký chủ, cô giữ chặt mặt dưới của hộp đồ ăn, một bàn tay khác đặt trên hộp đồ ăn, xoay xoay xem thử. 】
Nam Nhiễm vươn tay, nghe theo chỉ dẫn của Tiểu Hắc Long, trên xoay xoay, dưới xoay xoay.
Ừm, hộp đồ ăn không sứt mẻ chút nào.
Một chủ một hệ thống, lại lần nữa yên tĩnh.
Tất cả lực chú ý của Nam Nhiễm đều đặt trên hộp cơm.
Nhưng mà mở không ra.
Cô đem hộp cơm đẩy qua phía bên cạnh.
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Phong.
"Dùng hộp đồ ăn này để đánh cuộc, đánh một trận.
Tôi thắng, nó chính của tôi."
Con mẹ nó, chủ yếu là mở không ra.
Mở ra ai còn cần đánh nhau với cậu ta chứ?
Thân là hệ thống cải tạo, đương nhiên không có thể nhìn ký chủ đánh nhau.
Âm thanh trẻ con của Tiểu Hắc Long vang lên:
【 Ký chủ, cậu ta chính là dạ minh châu mà cô thích nhất, lỡ như cô đánh hư cậu ta rồi, cậu ta không sáng nữa thì phải làm sao? 】
Nam Nhiễm không thèm để ý
"Vừa lúc, xem thử cậu ta hư rồi còn có thể tiếp tục sáng hay không."
Tiểu Hắc Long im lặng.
Vừa nghe đến hai chữ đánh nhau này, sau ót Bạc Phong liền đau.
Chỗ đó còn có một cục sưng do cô cầm ly đập vào đang âm ỉ đau.
Cậu cởi áo ngoài, hiển nhiên đối với lời này của Nam Nhiễm, cậu đồng ý.
Năm phút sau.
Trong phòng Hội học sinh truyền đến tiếng đánh nhau thật lớn.
Rầm, kệ sách đổ, giá sách lật.
Mười phút sau,
Rầm! Cái bàn văng đi.
Mười lăm phút sau, liền tại thời khắc chiến đấu mấu chốt này.
Tiểu Hắc Long:
【 Cảnh báo, giá trị hắc ám của cô sắp đạt tới %, xin ký chủ dừng tay, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt. 】
Ba phút sau.
Tiểu Hắc Long:
【 Cảnh báo, giá trị hắc ám của cô đã vượt qua %, ký chủ! Trừng phạt đã bắt đầu! 】
Tiểu Hắc Long có hơi lo lắng cho ký chủ.
Bởi vì trong hành vi trừng phạt ký chủ này.
Nó không thể làm được gì cả, chỉ có thể thông báo, cũng không biết trừng phạt này rốt cuộc có mùi vị như thế nào.
Chỗ mắt cá chân hiện lên một vòng ánh sáng đen.
Nháy mắt, Nam Nhiễm tạm dừng động tác.
Rầm!
Chỉ dừng lại một chút này, chớp mắt đã bị người ta ép lên mặt tường phía sau.
Bạc Phong nhíu mày.
Cậu không ngờ cô sẽ dừng lại.
Cho nên không có giảm sức lực.
Mặt Nam Nhiễm bị ép lên tường.
Chờ đến khi Bạc Phong buông tay.
Nam Nhiễm bụm mặt, dựa vào trên vách tường.
Chờ đến khi cô thả tay ra, nơi đó đang có một khối xanh bầm.
Bạc Phong nhíu mày.
Nhìn nhiều thêm vài cái.
Sau đó, ở trong một mảnh phế tích này tìm được hộp cơm chưa bị hư hỏng một chút nào.
Kéo bàn, ghế lên.
Cậu ngồi xuống.
Ngón tay ấn vào một chỗ trên hộp, lạch cạch, hộp đồ ăn mở ra.
Nam Nhiễm nhìn hình ảnh này, đôi mắt hơi hơi trợn to.
Sau đó, liền thấy nam sinh kia ngồi giữa đống phế tích bao vây chung quanh, mặt vô biểu tình ăn chiến lợi phẩm của cậu ta.
Phút chốc khi hộp đồ ăn mở ra, mùi thơm càng nồng đậm.
Nam Nhiễm nhìn.
Nam sinh bỗng nhiên nhìn về phía cô, lãnh đạm:
"Lau nước miếng đi."
Nam Nhiễm yên lặng duỗi tay, sờ sờ miệng mình.