Hệ Thống đã nhìn ra rằng..
Ký chủ chỉ quan tâm tới Dạ minh châu.
Vì nó được kích hoạt thì nàng ấy sẽ nhận được nhiều thứ thật và đẹp. Nên chỉ có ra tay lấy Dạ minh châu.
Bốn điểm trên đã khiến cho kí chủ học được cách kiềm chế, bao dung và yêu thương,
Dù sao, chỉ cần Dạ minh châu kính hoạt được thì kí chủ sẽ được truyền lại được ba đức tính tốt đẹp kia, nó sẽ khiến cho nàng bước thêm một bước nữa trở thành người tốt.
Được rồi.. Cũng chẳng còn cách nào khác.
Chỉ có những con ngựa đã chết các bác sĩ mới coi đó là ngựa sống để sử dụng chúng làm vật thí nghiệm.
Nếu không được thì sửa nó lại lần nữa.
Đương nhiên, những điều này hệ thống sẽ không bao giờ nói cho ký chủ biết.
Nam Nhiễm chậm rãi:
"Nếu như không đủ tiêu chuẩn thì sao?"
Giọng điệu khá lười biếng sau khi nói câu đó.
Mặc dù nàng biết rằng Dạ minh châu vẫn tốt lắm..
Tâm tình khó chịu vô cùng.
Hệ thống khụ khụ tiếng rồi nói:
[Đương, đương nhiên là không có trừng phạt thân thể hay gì đó
Nếu ký chủ làm được thì sẽ được thưởng thêm một viên ngọc siêu cấp vô cùng bá đạo không thể sánh nổi với Dạ minh châu]
Điều kiện này đã được khai triển.
Nam Nhiễm im lặng một lúc rồi nói:
"Viên Siêu cấp không thể sánh nổi với Dạ minh châu?"
Hệ thống gật đầu một cách khó khăn:
[Vâng, đúng vậy, ký chủ cố lên ạ!]
Hệ thống nhỏ giọng lại nhắc nhở:
[Ký chủ người nhất định phải được điều tốt. Nếu làm được thì nhiệm vụ mới tính là hoàn thành và còn có thể đạt được viên Dạ minh châu]
Rõ ràng điểm tốt của Dạ minh châu đã thu hút thành công Nam Nhiễm. Thậm chị vừa nãy còn không thích hợp tác.
Khóe mắt cũng lóe lên một chút hứng thú nhưng rồi nàng lại mở to mắt ra đẩy ngã Đường Khô trên mặt đất rồi nàng nói:
"Này, tỉnh dậy đi."
Lung lay mất nửa ngày, rốt cuộc người lâm vào cảnh hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đưởng Khô mở mắt ra, Nam Nhiễm liền nhướng mày lên.
Giữa một đôi mắt màu đên và một đôi mắt đẫm máu?
Đường Khô liền nhắm mắt lại rồi lại đợi hắn mở mắt lại một lần nữa.
Đôi mắt tốt đen, nhìn người khác không có gì khác biệt.
Nam Nhiễm đứng dậy, một đưa tay về phía hắn nói:
"Đi theo ta."
Giọng nàng trầm xuống.
Đường Khô liếc nhìn nàng, không làm gì cả. Cất giọng khàn khàn, hơi thở suy yếu nói:
"Ta không biết ngươi."
Nam Nhiễm liếc nhìn hắn rồi nói:
"Về sau ngươi sẽ biết thôi."
Nói xong, nàng cầm tay hắn đặt lên vai mình rồi giúp hắn đứng dậy. Chỉ duy nhất một hành động như vậy mà cả hai người đều mồ hôi nhễ nhại.
Đường Khô thì bị chấn thương nên di chuyển hơi khó khăn. Còn Nam Nhiễm thì do sức yếu nên thân thể suy yếu.
Nam Nhiễm dìu hắn về phòng nàng.
Đường Khô nhìn cánh tay đang giúp mình, khẽ nhíu mày. Nhìn xuống, đưa tay đẩy Nam Nhiễm ra.
Kết quả vừa mới đẩy ra cái Nam Nhiễm nắm lấy cánh tay kéo hắn lại. Cô liếc nhìn Đường Khô nói:
"Ngoan ngoãn một chút."
Nam Nhiễm cũng không còn nhiều sức lực để kéo hắn.
Đường Khô nghe nàng nói vậy, liền nhìn thấy nàng ấy nhiều, không làm gì khác. Rốt cục cũng dừng rồi đi theo nàng.
Nam Nhiễm đưa hán về sân của mình.
"Tiểu Đào đang canh ở cuaer, nhìn thấy tiểu thư trở về lập tức trở nên vui vẻ. Nhưng lại hoảng sợ khi thấy ngưởi bên cạnh Nam Nhiễm:
" Tiểu thư? "
Nam Nhiễm liền đặt ngón tay lên môi nàng
" Hư "
Tiểu Đào gật đầu ngay lập tức đi theo sau Nam Nhiễm mà không nói gì thêm.
Nàng dìu người ta vào trong phòng rồi đặt lên giường, sau đó ngồi vào chiếc ghế ở bên cạnh lau mồ hôi rồi nói với Tiểu Đào:
" Rót cho ta một cốc nước. "
Tiểu Đào nhanh chóng gật đầu nói:
" Vâng, vâng thưa tiểu thư."
Dứt lời Tiểu Đào vội vàng chạy ra phía ngoài.
Một lát sau bưng nước trà đến, rồi lại vội vàng chuẩn bị nước ấm và khăn lau đặt ở trong phòng.
Tiểu Đào nhìn người đàn ông kia lạnh lẽo máu đầy người.