Nam Nhiễm biếng nhác dựa lên xe.
"Học trưởng, nói đi."
Tô Tử Trác đưa hộp đồ ăn qua.
"Nghe nói học muội thích ăn bánh bao, vừa vặn lúc mua cho Khuynh Hàn thì mua nhiều thêm một phần.
Phần này cho em.
Thuận tiện chúc mừng em vào top."
Nói xong, Tô Tử Trác đem đồ vật nhét vào tay Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm vươn một ngón tay, đè lên mu bàn tay Tô Tử Trác.
Cản lại hành động đưa qua của hắn.
Mí mắt cô rũ xuống, mang cảm giác không thèm để ý.
Tô Tử Trác tươi cười thanh thoát,
"Học muội?"
Cô nghiêng nghiêng đầu,
"Tại sao học trưởng cứ luôn đem mấy thứ dơ bẩn này cho em chứ?"
Tô Tử Trác sửng sốt.
"Cái, cái gì?"
Nam Nhiễm nhấp hai cái ở mu bàn tay hắn.
Tiện đà nâng mí mắt lên, nốt ruồi nơi khóe mắt hơi rung, máu trên cánh tay còn chưa lau.
Làm cô thoạt nhìn có một loại cảm giác, bệnh kiều đẹp đẽ.
Môi đỏ gợi ra nụ cười.
Lại gần Tô Tử Trác,
"Tôi ngại học trưởng quá bẩn. Nói như vậy, đã hiểu chưa?"
Trong mắt Tô Tử Trác xẹt qua ánh sáng.
Thu hồi hộp đồ ăn trong tay.
Tươi cười vẫn sạch sẽ như lúc đầu.
"Học muội, anh nghĩ giữa hai chúng ta có hiểu lầm gì đó."
Chỉ là vừa nói xong lời này.
Nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia của Nam Nhiễm.
Tô Tử Trác có một loại cảm giác bị người ta lột sạch nhìn từ trong ra ngoài.
"Học muội, anh ·······"
Một thanh âm truyền đến từ đằng xa.
"Tử Trác."
Đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.
Diệp Khuynh Hàn mặc một thân tây trang màu đen.
Vẫn là bộ dáng cool ngầu trung tính như cũ.
Trong mắt cô có một tia hoảng loạn.
Nhanh chóng chạy tới.
Diệp Khuynh Hàn có hơi sốt ruột,
"Hai, hai người, đang nói gì vậy?"
Bộ dáng hoang mang lo sợ kia, hoàn toàn không còn khí phách như trên sân khấu.
Tô Tử Trác duỗi tay vỗ vỗ cánh tay Diệp Khuynh Hàn.
"Anh cùng học muội nói chút chuyện.
Bây giờ nói xong rồi.
Chúng ta đi thôi."
Diệp Khuynh Hàn gật gật đầu.
Chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Nam Nhiễm, mang theo cảnh giác cùng địch ý.
Đó là một loại, ánh mắt đang nhìn tình địch.
Nhưng mà, Nam Nhiễm sẽ không bao giờ biết được cái gì gọi là ánh mắt nhìn tình địch.
Lúc này, thanh âm Tiểu Hắc Long vang lên
【 Leng keng, nhắc nhở gợi ý ký chủ làm việc tốt.
, Giải cứu Diệp Khuynh Hàn.
, Đem Tô Tử Trác ra công lý. 】
Nam Nhiễm nghe Tiểu Hắc Long nói.
Tò mò
"Nhắc nhở làm việc tốt?
Cậu còn có công năng này?"
Tiểu Hắc Long chậm rì rì,
【 Ký chủ, tôi là hệ thống được chế tạo ra cho cô.
Sẽ theo biểu hiện của cô, mà sửa chữa dần. 】
Hệ thống còn không nói là, nếu không phải vì vì diện trước Nam Nhiễm biểu hiện thật sự quá kém.
Nó phải làm tới mức này sao?
Nam Nhiễm trở lại xe bảo mẫu.
Lúc này, Ninh Dã đã rời đi.
Trên xe chỉ có chị Thanh và Nguyễn Mặc.
Chị Thanh vừa sửa sang lại kiểu tóc của mình, vừa mở miệng
Nói:
"Khóa cửa nhà em chị đã cho người thay mới rồi.
Thật sự không định truy cứu tên ăn trộm kia?"
Nam Nhiễm nhẹ nhàng bâng quơ
"Ừ."
Chị Thanh thở dài.
"Tiểu Nhiễm à, em vẫn là quá thiện lương.
Về sau sẽ có hại đó."
Tuy rằng, tính tình Tiểu Nhiễm đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng, nói đến cùng, đáy lòng vẫn là quá thiện lương.
Dù sao cũng là được phú quý nuôi lớn.
Sao biết được lòng người hiểm ác?
Nam Nhiễm nghe một câu như vậy, ngẩng đầu, nhìn về phía chị Thanh.
"Nên làm thôi, em vẫn sẽ tiếp tục thiện lương như vậy nữa."
Lúc cô nói những lời này, vẻ mặt nghiêm túc.
Chị Thanh lại thở dài.
Muốn nói lại thôi.
"Em, em, ······ được rồi, tùy em thôi."
Không biết tại sao.
Chị Thanh lại có một loại tâm tình hận sắt không thành thép.
Tiểu Hắc Long.
【······】
Mỗi lần nó nghe ký chủ mặt không đổi sắc nói những lời này, liền có một loại cảm giác hổ thẹn.
Lương tâm đâu?
Lương tâm đâu?
À, đúng rồi.
Ký chủ không có thứ này.
Lúc xe sắp đến nơi.
Chị Thanh nhìn về phía Nguyễn Mặc.
Sau đó lại dời về trên người Nam Nhiễm.
"Em định sắp xếp cậu ấy như thế nào?
Vẫn luôn mang theo như vậy?"