Khi Lục Sanh đến bệnh viện trung tâm, Lục Miểu đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Cậu đi vào phòng bệnh liền nhìn thấy Thẩm Vĩ ngồi bên mép giường bệnh, nhẹ nhàng thổi chén canh, một muỗng rồi lại một muỗng uy Lục Miểu uống, bộ dáng phá lệ ôn nhu.
Lục Miểu ăn một bộ quần áo bệnh nhân màu xanh, cổ áo được cài đến nút cuối cùng, đem cổ toàn bộ đều che kín mít.
Sắc mặt tái nhợt, môi tái xanh, dựa vào đầu giường, mày hơi nhíu lại, bộ dáng giống như thực không thoải mái.
"Miểu Miểu, trong người thấy thế nào?" Lục Sanh bước nhanh tới, vẻ mặt quan tâm, nôn nóng hỏi.
Lục Miểu còn chưa nói lời nói, Thẩm Vĩ bên cạnh đã mở miệng, giọng nói lạnh băng, còn mang theo trách cứ.
"Sanh Sanh, em sao lại như thế, sáng sớm tại sao lại không có ở nhà! Tiểu Miểu bệnh tim tái phát, nếu không phải tôi trùng hợp ở gần đó, nếu đưa đến đây muộn một chút nữa liền sẽ nguy hiểm!" Hắn lời nói chất vấn kia, liền phảng phất giống như Lục Sanh đã làm ra tội ác tày trời.
"Thẩm đại ca, anh đừng nói anh trai như vậy, là em chính mình không cẩn thận, lần sau em sẽ nhiều chú ý.
" "Hồ nháo, em đây chính là bệnh tim, một mình em chú ý là được sao? Sanh Sanh là anh trai của em, đương nhiên đến chiếu cố em, tiểu Miểu, bệnh tim lúc nào cũng có thể tái phát, không phải chuyện em có thể tuỳ tiện, biết không!" "Được rồi, Thẩm đại ca, em biết sai rồi, anh đừng nóng giận!" Lục Miểu nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của Thẩm Vĩ, lay lay cánh tay hắn, thật giống như là đang làm nũng.
Thẩm Vĩ bị bộ dáng như vậy của cậu ta, ngay lập tức ngữ khí liền mềm lại, "Được, đừng lộn xộn, bác sĩ nói hiện tại thân thể em rất suy yếu, ngoan ngoãn một chút, anh lại uy em uống chút canh.
" Lục Sanh đứng một bên, lẳng lặng nhìn bọn họ không coi ai ra gì mà tán tỉnh nhau, trong mắt tràn đầy trào phúng.
Cậu trước sao lại ngu ngốc như vậy m, gian tình của đôi cẩu nam nam này, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rõ ràng, cậu lúc thật đúng là mắt mù, cư nhiên một chút cũng không nhìn ra tới?! Có lẽ là nhận thấy được cậu không nói một lời nào, Lục Miểu rốt cuộc đem tầm mắt từ trên người Thẩm Vĩ chuyển sang phía cậu.
Cậu ta đối với Lục Sanh lộ ra một nụ cười yếu ớt, "anh trai, Thẩm đại ca không phải cố ý nói anh, chỉ là lúc nhìn thấy em té xỉu có chút bị dọa sợ, anh trai đừng nóng giận.
" "Đồ ngốc, anh như thế nào sẽ tức giận, chỉ cần ngươi không có việc gì thì tốt rồi.
" Lục Sanh vẻ mặt quan tâm mà nhìn cậu, ngay sau đó lại nói, "hôm nay buổi sáng anh có một cái thử kính, cho nên ra cửa tương đối sớm, không biết ngươi sẽ trở về sớm như vậy.
Miểu Miểu, cái công việc người mẫu kia của em không bằng dừng lại đi, hiện tại thân thể này của em, sao có thể chịu được công việc cường độ cao như vậy.
Anh thấy nếu không phải em tối hôm qua suốt đêm chụp ảnh tạp chí, căn bản sẽ không bị té xỉu! Dù sao hiện tại anh cũng là một người có công việc có thể nuôi nổi em, em liền ở nhà hảo hào dưỡng bệnh đi!" Lục Sanh nhớ rõ đời trước Lục Miểu liền tính đoạt thân phận Lục gia đại thiếu gia của cậu, cũng không từ bỏ việc làm người mẫu, cậu ta cũng thích cái loại cảm giác đứng ở dưới ánh đèn flash bị người chụp ảnh, bị người dùng ánh mắt kinh diễm mà nhìn mình.
Có thể nói việc làm người mẫu, là điều mà Lục Miểu đặc biệt thích.
Biết cậu ta thích, cho nên Lục Sanh mới cố ý nói như vậy, cậu rất muốn nhìn xem Lục Miểu sẽ tiếp tục giả bộ như thế nào! "Anh trai, em không có việc gì, em! ! " Lục Miểu nói còn chưa nói xong, có tiếng đập cửa vang lên, bác sĩ cầm hồ sơ bệnh án đi đến.
"Xin chào, tôi là bác sĩ điều trị chống Lục Miểu, Lưu Tân Dân.
Là như thế này, chúng ta phát hiện được nhóm máu của Lục tiên sinh tương đối đặc biệt, tôi lo lắng sau khi sắp xếp làm phẫu thuật chữa trị hoặc thay tim sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn, cho nên trước tiên yêu cầu dự trữ một lượng lớn máu, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống xấu nào.
Không biết vị nào là người nhà của Lục tiên sinh, có thể hay không làm một cái kiểm tra nhóm máu, nếu phù hợp, có thể suy xét từ giờ trở đi liền dự trữ máu.
Nếu được như vậy, sau này Lục tiên sinh có bất kỳ cuộc phẫu thuật nào, rủi ro đều có thể giảm xuống.
".