Edit: Ochibi
“Hoan hoan, anh trai tới đón em.” Lục Tứ dẫm tắt điếu thuốc, ôn đạm ý cười nhè nhẹ tà ý.
Lê Hoan vừa thấy hắn liền nghĩ đến hắn thích đam mê biến thái tạo ra nghệ thuật nhân thể, cắt tháo dỡ khâu lại…… Trong lòng rùng mình, có điều lại nghĩ đây là đối tượng mình cần phải công lược, vì bảo toàn mệnh chỉ có thể ủy khuất bản thân một lần.
Cô thu liễm cảm xúc phản kháng trong lòng, khuôn mặt tựa yêu tinh giơ lên nụ cười ngây thơ, “Một năm không thấy, anh trai giống như càng đẹp trai hơn~”
Đoán chừng thời gian một năm cũng làm hắn thêm biến thái, thủ đoạn không còn là loại cấp thấp hại cô bỏ tù nữa, mà cô, khi công lược cũng muốn bảo trì cảnh giác thời thời khắc khắc phòng bị với người nam nhân này!
“Vua nịnh nọt.” Lục Tứ trên cao nhìn xuống mà nhéo nhéo má cô, một bộ dáng anh trai tốt muội khống, như thể hai người lòng mang quỷ thai thật là anh em tốt.
Hoa Nhài xem đến vẻ mặt mộng bức, rõ ràng một người cố ý hại em gái vào ngục giam, một người biết rõ bị hại vào ngục giam, không khí hài hòa này…… Là chuyện thế nào đây?
“Anh trai.” Ánh mắt Lê Hoan giống con nai, tươi đẹp động lòng người, “Em giới thiệu với anh một người, Hoa Nhài. Ở bên trong cô ấy giúp em rất nhiều, ít nhiều nhờ cô ấy em mới có thể bình yên vô sự.”
“Em không thiếu một cọng tóc là tốt rồi.” Lục Tứ ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa từng bố thí cho Hoa Nhài, quang mang đáy mắt như là mãnh thú rình mồi nhìn con mồi của mình.
Lê Hoan phảng phất bị cự mãng thít chặt cổ, tựa như phun tin tử trơn trượt sợ hãi tới cô.
U ám.
Có lẽ người không hiểu rõ sẽ bị bề ngoài của hắn mê hoặc, nhưng cô chỉ nhìn thấy nội tâm biến thái của hắn!
Ngay khi cô không giữ nổi tươi cười nữa, Lục Tứ mới buông tha cô, thái độ bình thường hàn huyên cùng Hoa Nhài, cuối cùng thấy cô không nơi nương tựa cũng để cô bồi Lê Hoan, cùng nhau trở về Ngự Thủy Uyển.
……
Trên xe, Lê Hoan và Lục Tứ ngồi ở ghế sau, Hoa Nhài ở ghế trước không nhìn thấy bọn họ.
Lê Hoan nghĩ thầm cô nhất định phải nắm chặt thời gian, đuổi đi ý xấu của hắn muốn đem cô tạo thành nghệ thuật nhân thể từ gốc đến ngọn, làm hắn quỳ gối dưới váy cô!
Cô còn chưa có thực hiện, một cái quẹo vào phanh lại khiến thân thể cô mất khống chế.
Khéo vô cùng, vừa lúc ngã trên người nam nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không.
Là trên đùi hắn.
Càng khéo chính là, đầu Lê Hoan giống như chạm tới trên dây lưng kim loại nơi không thể miêu tả của hắn.
Lúc này đang mềm mại…… Không có bất luận cái tinh thần gì.
Lê Hoan hiểu được đó là cái gì của Lục Tứ, bằng kinh nghiệm lần thứ mười tám công lược thành công, cô mị mắt, trong lòng lập tức nảy sinh một kế.
Vì không cho hắn nhìn ra sơ hở, cô ý đồ lập tức lên, tay lại ‘ không cẩn thận’ đỡ dây lưng kim loại của hắn, khi sờ đến đó vội vàng thu hồi tay, mặt nháy mắt đỏ ửng.
“Thật xin lỗi anh trai, em ngồi không vững.”
Nghe giọng cô mềm mại, lúc cô nhìn tới Lục Tứ biểu tình lãnh đạm, không có một tia cảm tình, “Không có việc gì, em không ngã thì tốt rồi.”
Hắn bình tĩnh làm trong lòng Lê Hoan càng thêm thấp thỏm vài phần, biến thái này là tên thẳng nam sắt thép, chiêu số trước kia lần nào cũng đúng mà hắn hoàn toàn không phản ứng.
Lê Hoan do dự quan tâm một câu, “Anh trai…… Anh đau không? Vừa rồi hình như đụng vào anh.”
Vừa dứt lời, khuôn mặt Lục Tứ ôn tuấn tắm mình dưới ánh mặt trời như độ một tầng vầng sáng, “Như thế nào, em muốn giúp anh xoa?”
Nhìn qua không hề có tia ác ý.
“……” Lê Hoan hoàn toàn khép miệng, an an phận phận mà ngồi trong xe không nhìn hắn nữa.
Xoa bảo bối của hắn?
Hắn không ngừng biến thái, hơn nữa đẳng cấp so với đối tượng công lược nhiệm vụ cấp D lúc trước cao hơn nhiều, căn bản không cùng một cấp bậc.
//