Sau khi anh rời đi, cô mới ngồi bẹp trên ghế, đầu ngả ra sau dựa lên thành ghế, đồng tử như tan rã, nhìn về vô định.
Trời đất luân chuyển, cô lại ngồi im một chỗ, không gian tĩnh mịch, yên lặng đến kinh dị, Khả Lạc không nói, Tiểu Cửu cũng không lên tiếng, cả hai cứ ngồi thẫn thờ ngắm trời ngắm đất.
Mãi cho đến chiều tà, Khả Lạc bị tiếng mở cửa làm bừng tỉnh, cô quay đầu liền thấy ông Bạch, phía sau lưng ông là bà Lê.
Bạch Cố nhìn con gái của mình, trong lòng đầy xót xa.
Khả Lạc bật người đứng dậy, bước chân nhanh chóng tiến về phía hai người, lên tiếng hỏi:
- Sao ba mẹ lại quay lại đây?
Ông Bạch hơi cúi đầu nhìn cô, ngậm ngùi nắm lấy tay cô:
- Hy Nhi, con hãy cùng ba mẹ rời đi, ở đây không an toàn.
Ông móc từ túi quần ra tấm vé máy bay mới vừa mua:
- Của con đây.
Cô run run đưa tay ra nhận, đầu óc xoay chuyển không biết vận hành thế nào, chỉ biết giọng nói Tiểu Cửu vang lên:
- Nam chủ uống say ở quán rượu, tên này muốn uống tới chết hay gì!?
Khả Lạc khựng người, nhét lại tấm vé máy bay vào tay ông Bạch, kiên định nói:
- Con không đi được, con phải ở lại cùng Sơ Mặc.
Ba, thứ lỗi cho con gái ngang bướng.
Bạch Cố muốn nói gì đó thì bị Lê Mật giữ tay lại, bà đưa mắt nhìn Khả Lạc, khóe môi mềm mại cong lên, ôn nhu hỏi:
- Tiểu Hy, con thích Sơ Mặc?
Cô mím môi, trả lời mờ nhạt:
- Cho là vậy đi ạ.
Ông Bạch lặp lại câu trả lời của cô:
- Cho là vậy đi?
Tâm tư Lê Mật sâu sắc hơn chồng bà, bà chứng kiến tình cảm của Sơ Mặc từ lúc nhỏ bằng mắt, mười năm sau mắt bà đã yếu, nhưng vẫn chứng kiến được tình cảm của anh, không phải bằng mắt, mà là bằng tâm...
Duyên phận giữa Sơ Mặc và con gái bà coi như là có duyên không phận, bên nam tình, bên gái không nguyện...
Tuy không biết tại sao con gái mình lại nhất quyết không rời đi, nhưng cảm tính cho bà biết hãy tôn trọng quyết định của cô.
Khả Lạc sau khi tách ra khỏi ba mẹ liền vội vã chạy đến ga tàu mua vé, từ Giang Tô đến Thượng Hải lần nữa.
Lúc đến trước cửa quán rượu thì trời cũng đã khuya khoắt, nhìn ánh trăng khuyết trên cao, chợt cô như thấy lại tình tiết đầu tiên đến Thượng Hải của năm tuổi.
Chưa kịp vào quán thì cô đã thấy một bóng dáng cao gầy chạy như bay ra ngoài, anh vươn tay vịn vào thân cây, cúi đầu nôn thốc nôn tháo, nôn đến mức mật xanh tứa ra, anh ngồi xổm xuống, từng ngụm ho khan ngày một nhanh.
Khả Lạc tiến lại gần anh, từ phía sau vươn tay mềm nhẹ vuốt sống lưng anh, cơn ho của anh mới chậm chạp bớt lại.
Vừa quay đầu lại thấy người mà anh cứ tưởng sẽ không còn gặp lại nữa.
Gương mặt Chương Sơ Mặc lúc này có lẽ là khó coi nhất trong những lần cô gặp, gương mặt đỏ rực vì say, mái tóc rũ rượi không có trật tự, đồng tử mơ mơ màng màng, áo sơ mi xám nhăn nhăn nhúm nhúm, cả người nhếch nhác.
Chương Sơ Mặc ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt nheo lại:
- Chị dám đến gặp tôi sao?
Khả Lạc không muốn nói nhiều với người say, cô cúi người muốn nâng anh đứng dậy:
- Cậu say rồi, tôi đưa cậu về nhà.
Anh cảm thấy lực độ cô quá nhẹ, hoàn toàn không thể nâng nổi liền tự mình đứng lên.
Lúc này anh cao hơn cô, nhìn cô chỉ cần hơi cúi đầu xuống, sự say do rượu mang lại như dũng khí thúc đẩy anh hỏi thắc mắc mà bản thân chôn trong lòng:
- Chị thích tôi sao?
Khả Lạc hơi mỉm cười, ánh mắt cong cong, lông mi dài nhẹ động đậy, nhẹ giọng đáp:
- Thích cậu, rất thích cậu.
Anh khom lưng để mặt mình đối diện mặt cô, mùi rượu nồng nặc xông vào khoang mũi cô.
Khả Lạc hơi khó chịu, cô ngửi được đây không phải mùi rượu Gin Botanist mà anh thích, nó là một mùi cồn nồng, trộn lẫn với mùi ói hơi khó ngửi.
Chương Sơ Mặc tiến gần cô hơn, mắt anh chăm chú nhìn đôi môi màu anh đào ấy như muốn nghiền nát, lúc hai người chỉ cách nhau vài centimet ít ỏi, bước chân Khả Lạc tự động lùi về sau hai bước, hành động khiến cả cô và anh đều sững sờ.
Ha, dặn lòng rằng lời cô nói không nên tin, ấy vậy mà lại bị cô lừa lần nữa...
Anh chua xót bật cười, ngồi xổm xuống, đầu vẫn luôn cúi thấp, vươn tay vuốt tóc ra phía sau.
Cả hai không ai nói lời nào, cô phiền nhiễu thở dài vì hành động vô thức ban nãy khiến anh hiểu lầm.
Bất giác anh đứng dậy, lướt qua khỏi cô:
- Đừng đi theo tôi.
Khả Lạc đứng im tại chỗ, đau tim mệt tâm nhức óc than phiền:
- Thật khổ, muốn hôn thì ít nhất phải thơm miệng trước chứ.
Mắt Tiểu Cửu giật giật:
- Nam chủ biết ngươi chê cậu ta hôi miệng chắc chắn sẽ lụi ngươi một đao.
Cô bất lực gãi gãi đầu, chân đá nhẹ hòn đá dưới đường, giọng thủ thỉ:
- Ngươi nghĩ ngươi dám hôn một người vừa ói xong sao?
Tiểu Cửu trầm mặc hai giây liền cho ra đáp án.
Không dám.
Dù là hồ ly nhưng nó cũng là hồ ly thích sạch sẽ.
Thấy cô đi hướng về phía nhà nam chủ, nó lắp bắp nói:
- Hành động ban nãy của ngươi tổn thương nam chủ rồi.
Khả Lạc ậm ừ gật đầu, nếu không cần chăm sóc cho nam chủ, chắc chắn bây giờ cô đã cao chạy xa bay, chờ đến khi hết thời gian thì quay về tiệm sách..