Bỗng dưng có thêm một cái tên, Lăng Tiêu đành chết lặng coi như đáp ứng rồi.
Chỉ là trong ngực Huyền Ngọc ấm quá, hắn dựa vào đấy ngủ từ lúc nào không hay.
Đợi tới khi tỉnh dậy Lăng Tiêu đã thấy mình nằm trên đống cỏ khô gần bờ suối, Lăng Tiêu dùng chân nhỏ chống đất ngồi dậy, sau đó lại dùng ánh mắt hoang mang nhìn vào thân thể mình.
Hắn chưa quen vẫn chưa quen với việc làm thỏ, vậy nên đi lại có chút khó khăn, trong lúc Lăng Tiêu còn đang phân vân rằng nên đứng bằng hai chân hay là bốn chân thì lại thấy một bóng người mặc y phục đen đi tới, trên tay của người kia còn cầm một đống củ cà rốt.
“...”
Huyền Ngọc đi tới cạnh Lăng Tiêu, sau đó thả một đống cà rốt ra trước mặt hắn, biểu tình dường như rất thoả mãn: “Tiểu Bạch, đây là thức ăn ta cố ý đi tìm về cho ngươi đấy, nghe nói loài thỏ các ngươi rất thích ăn thứ này, thế nào? Thử một chút?”
Nói rồi hắn liền ôm Lăng Tiêu vào trong ngực, sau đó cầm lấy một củ cà rốt đưa tới trước miệng Lăng Tiêu.
Nhìn thứ to to cam cam dài dài này đang liều mạng muốn xông vào miệng mình, Lăng Tiêu không chút suy nghĩ mà nghiêng đầu né tránh, mẹ, con hàng này thật sự coi hắn là sủng vật!!
Tuy hiện tại thân thể của hắn là thỏ, nhưng mà linh hồn vẫn là nhân loại, là nhân loại!! Hắn thật sự không get được cái khẩu vị của nguyên chủ.
Cà rốt? Hắn không nghĩ ăn.
Huyền Ngọc thấy hắn vẫn luôn né tránh thì đành buông cà rốt xuống, vẻ mặt có hơi rầu rĩ: “không phải lão Mộc Thụ nói rằng loài thỏ thích ăn mấy thứ như này sao?”
Lão Mộc Thụ này không phải ai khác mà chính là cây cổ thụ vạn năm Lăng Tiêu gặp hôm qua.
Huyền Ngọc vuốt vuốt lông an ủi Lăng Tiêu, xem ra để thỏ con phải chịu đói một lúc rồi.
Chỉ là trong lúc Huyền Ngọc đứng dậy đi tìm thức ăn lần nữa thì lại thấy Lăng Tiêu đang dùng bốn chân nhỏ nhẹ nhàng hướng về phía bờ suối chạy.
Trong lòng hoảng sợ một chút, Huyền Ngọc nhanh chóng chạy tới nhấc y lên.
Huyền Ngọc cũng không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ này, nhưng mà lần đầu thấy Tiểu Bạch, bỗng dưng hắn lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc, giống như bọn họ đã gặp nhau từ rất lâu về trước, trong lòng cũng không khỏi nảy sinh ra hảo cảm với y.
Bởi vì đã từng bị lừa gạt một lần, Huyền Ngọc đối với những thứ mới lạ đều cực kỳ cảnh giác, lại nói một nơi rừng thiêng nước độc như thế này bỗng dưng xuất hiện ra một con thỏ yếu đuối? Đi lạc sao? Có đánh chết Huyền Ngọc cũng không tin.
Chỉ là khi vừa tiếp xúc với y, tất cả ác ý trong lòng hắn đều không có chút dấu hiệu nào mà buông xuống, thỏ con ngốc như vậy, sao có thể hại hắn chứ?
Mặc kệ lý do vì sao Tiểu Bạch có thể tới được đây, Huyền Ngọc đều không quan tâm, nếu Tiểu Bạch đã là người của Huyền Ngọc này, Huyền Ngọc tự dưng sẽ không bạc đãi hắn.
Huyền Ngọc giữ lấy cái chân đang đạp lung tung của Lăng Tiêu, nhẹ nhàng nói, tuy Huyền Ngọc đã hạ âm thanh nhẹ xuống hết mức có thể, nhưng với uy lực của hung thú viễn cổ, âm thanh của hắn nghe qua vẫn rất lạnh lùng: “Tiểu Bạch, ngươi đừng quậy, muốn xuống dưới đó tắm sao?”
Lăng Tiêu lúc này mới ngoan ngoãn im lặng, hắn lắc đầu, sau đó dùng bốn ngón tay nhỏ nhắn như ngọc của thỏ con mà chỉ vào con cá trong dòng nước bên dưới.
“Muốn uống nước?”
Lăng Tiêu lại lắc đầu.
“Rửa mặt??”
Lăng Tiêu vẫn liều mạng lắc đầu.
Thấy vẻ mặt trì độn khó hiểu của người kia, Lăng Tiêu bất đắc dĩ phải nhảy ra khỏi vòng tay của hắn, hai chân nhẹ nhàng tiếp đất.
Chỉ là chân nhỏ vừa chạm tới mặt đất thì cả người hắn đều bị bổ nhào về phía trước, mặt úp xuống đất, Lăng Tiêu bỗng có cảm giác không nói lên lời, mẹ, hắn còn chưa làm màu được quá ba giây!!
Chân của thỏ rất yếu, nó hoàn toàn không giống với con người, vậy nên khi Lăng Tiêu đứng bằng hai chân thì sẽ không giữ cân bằng được trọng lượng của cơ thể mà ngay lập tức ngã xuống đất!
Khó khăn lắm mới ngồi được dậy thì lại thấy con mắt đen nhánh của Huyền Ngọc đang nhìn chằm chằm vào mình, Lăng Tiêu thiếu chút nữa thì xù lông, bởi vẻ mặt này của Huyền Ngọc, mẹ nó nhìn hắn không khác gì thiểu năng trí tuệ!!
“Tiểu Bạch, ngươi rốt cuộc muốn làm gì nha?” Huyền Ngọc có chút buồn bực, nếu thỏ con có thể nói chuyện thì tốt rồi, có việc gì thì nhóc có thể nói chuyện trực tiếp với hắn, cũng không biết hắn phải đợi thêm bao lâu nữa.
Lăng Tiêu thở dài, trong lòng không hiểu sao lại có chút may mắn khi mình chưa hoá thành hình người, nếu không bộ dạng này của hắn..hắn nhìn thôi cũng muốn độn thổ.
Nội tâm Lăng Tiêu mãnh liệt kêu gào: Bổn soái cũng là người, bổn soái cũng biết xấu hổ!!!
Vẫn đang thăng cấp_: ( ¬¬)
Không biết đã bao lâu rồi trong lòng Lăng Tiêu mới nảy sinh ra cảm giác kỳ quái này, ngay cả Lăng Tiêu cũng có không hiểu nổi, hắn đã từng làm nhiều nhiệm vụ như thế, mấy chuyện mất mặt cũng không phải là xảy ra lần một lần hai, vậy tại sao trước mặt con hàng mới quen được một ngày lại có thể cảm thấy ngại được ấy nhỉ?
Chắc chắn là do di chứng xuyên vào động vật, chắc là vậy..