Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Beta: Há Cảo + Khả Duyên
- -------------------
Nguyên chủ muốn trở lại Đế Quốc, lấy tình cảnh của Thu Vãn hiện tại mà nói, gần như không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Trùng Tinh cách Thủ Đô Tinh vô cùng xa xôi, cho dù có lên tàu vũ trụ nhảy bước qua không gian, cũng phải cần thời gian hơn một tháng. Một mình Thu Vãn, không có điều kiện cũng không có năng lực trở về, huống chi cô chỉ là một tù binh, tính mạng bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Cô muốn trở về Đế Quốc, trừ khi, Nhân tộc đồng ý tới đón cô, nhưng hiện tại Đế Quốc đã như rắn mất đầu, nghe nói ngay cả hoàng đế cũng tự sát ngay trong ngày Trùng tộc công thành, ai còn có thời gian rảnh mà quản đám tù binh như bọn họ? Hoặc là, Trùng tộc đồng ý đưa cô trở về, nhưng chuyện này không khác gì si tâm vọng tưởng.
Còn không thì chính cô tự mình nghiên cứu phát minh ra máy bay, hoặc là có người tạo phản kích động Trùng tộc, trở thành lãnh đạo mới của Trùng Tinh, vân vân, ừm, vẫn là nằm mơ thì tương đối nhanh hơn.
Tuy Thu Vãn không biết tương lai của cô phải làm như thế nào, nhưng ít nhất cô biết, hiện tại cô nên làm cái gì.
Cô cần phải trốn, không thể lại trở lại trận doanh giam giữ tù binh, không chỉ là do người Trùng Tinh vô cùng hung ác, mà ngay cả Phó Tình cũng có ý đồ xấu với cô, nếu không phải hôm nay Phó Tình ở trong trận doanh tù binh phát hiện ra cô, lại cố ý nói vài câu với cô, có lẽ nguyên chủ còn có thể lẫn trốn một thời gian cũng không bị chú ý tới.
Thu Vãn không hiểu suy nghĩ của Phó Tình, rõ ràng là cô ta thẹn với nguyên chủ, vì cái gì chẳng những không giúp nguyên chủ một chút, ngược lại còn đem đối phương đẩy xuống địa ngục? Cô cũng không có thời gian chần chừ, phỏng chừng không lâu sau đó sẽ có người tới kiểm tra, vì thế cô vội vàng lấy con dao găm và túi quân dụng treo bên hông người đàn ông kia, nghĩ nghĩ, lại rút dao găm ra đâm mạnh vài cái lên trên ngực của người đã hóa thành cọc gỗ, cô không biết tác dụng pháp thuật của hệ thống là bao lâu, nhưng chắc chắn là không có vấn đề.
Về phần gánh nặng tâm lý do giết người? Một là đối phương vốn dĩ không phải là người sống, hai là trước khi cô xuyên tới nơi này, vừa mới đâm chết Phan Ninh, trình độ nghiệp vụ chắc là cũng tăng lên chứ?
Có lẽ là do thay đổi linh hồn, lúc này, miệng vết thương trên cổ của nguyên chủ đã ngừng chảy máu. Thu Vãn đem dao găm giấu đi, không kịp kiểm tra trong bọc có cái gì, vội vã chạy đi. Nhưng cô mới vừa đi hai bước đã nhìn thấy cậu bé lúc nãy còn đang ngồi dưới đất ngây người, tuy rằng cả người đối phương lấm lem, nhưng vẫn có thể nhìn ra bộ dáng thanh tú, nhưng mà đôi mắt không hề gợn sóng, giống như là người mù.
Trong lòng Thu Vãn kỳ lạ, chuyện vừa rồi đã xảy ra nhiều như vậy ngay cả người trưởng thành cũng khó có thể bình tĩnh được, đứa nhỏ này vậy mà lại không khóc cũng không ầm ĩ? Giống như không thèm để ý đến mạng nhỏ của mình mới được nhặt về, cũng không thèm để ý đến một người sống bỗng nhiên biến thành thực vật, cậu bé vẫn luôn như vậy, không có một chút phản ứng nào đối với những thứ bên ngoài.
Thu Vãn tìm trong trí nhớ của nguyên chủ, cuối cùng cũng nhớ ra được thân phận của cậu bé, hóa ra đây lại là con trai nhỏ Luen của hoàng đế, đáng tiếc từ nhỏ lại mắc chứng trầm cảm, rõ ràng đã hơn tám tuổi, nhưng ở trong hoàng thất lại không hề có cảm giác tồn tại, ngay cả nguyên chủ cũng chỉ gặp qua hắn một hai lần.
Nếu hiện tại cô chạy trốn, Luen hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng cô muốn mang theo cậu bé cùng đi, hơn phân nửa cả hai người đều phải lưu lại.
Bệnh thánh mẫu của Thu Vãn nhất thời phát tác, cũng không biết tại sao, nhìn vào đôi mắt của Luen khiến trong lòng cô hơi chát, cô thay đổi ý định, nơi này rừng sâu núi thẳm, dù cô chạy trốn cũng không nhất định thoát khỏi cánh rừng được, biện pháp tốt nhất là trốn đi, lặng lẽ theo đuôi đội ngũ Trùng tộc, trước tiên đến thành Kasai. Dù sao người Trùng cũng không để ý sống chết của tù binh, càng không tin tưởng một chiến sĩ Trùng tộc sẽ chết ở trong tay hai tên nhân loại không hề có uy hiếp.
Cô liếc nhìn Luen một cái, giờ phút này, cô đưa ra một quyết định quan trọng.
Trước tiên Thu Vãn đem người đàn ông đã biến thành khúc gỗ giấu vào trong rừng cây, ở dưới bóng cây sum xuê che lại, rất khó nhìn ra con người lúc đầu của hắn. Tiếp theo, cô ôm Luen trốn vào một chỗ kín trong hốc cây, rồi như vậy lẳng lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, quả nhiên có hai tên người Trùng tới, trong đó một người nói: "Tôi vừa mới thấy Carlo kéo hai tên tù binh tới bên này, sao giờ lại không thấy người?"
"Tinh thần của tên nhóc này vô cùng tốt, có lẽ là lại nghĩ tới phương pháp chơi mới mẻ nào rồi, trước đừng quan tâm hắn, chút nữa xong việc rồi hắn cũng biết theo kịp mà." Một người khác không để bụng mà nói.
"Cũng đúng."
Hai người lại nhìn một vòng không thấy ai, liền đi về phía đội ngũ bên kia.
Xung quanh dần dần yên tĩnh, Thu Vãn ôm Luen thật cẩn thận bò từ trong hốc cây ra. Cô lau chùi vết bẩn trên mặt cậu bé, đối phương chỉ ngơ ngác mà nhìn cô, Thu Vãn hỏi: "Luen, em có muốn về Đế quốc không?"
Không người trả lời.
"Em phải nhớ rằng phải luôn đi theo tôi, tôi sẽ mang em về nhà, hiểu không?"
Như cũ vẫn không có đáp lại.
Thu Vãn thở dài, "Phục em rồi, tóm lại em phải ngoan ngoãn, mặc kệ tình huống như thế nào, đi theo tôi, không được rời đi."
Cô cầm tay cậu nhóc, dọc theo phương hướng người Trùng vừa rồi đi qua, chậm rãi đi theo.
Một mảnh mây đen che đậy ánh mặt trời, ánh sáng dần dần tản ra làm núi rừng hiện ra vài phần ảm đạm, Thu Vãn từng bước nặng bước nhẹ mà đạp lên từng cọng cỏ, thỉnh thoảng liếc nhìn Luen một cái, mặt đối phương vẫn không có biểu cảm, dường như căn bản không thèm để ý Thu Vãn sẽ dẫn hắn đi nơi nào.
Hắn không phản kháng, nhưng cô cũng không nhận ra được, hắn đối với cô có hơi ỷ lại.
Thu Vãn vẫn luôn đi theo phía sau quân đội người Trùng, ven đường thấy hơn mười thi thể của con người. Bọn họ áo rách quần manh, hoặc là đứt tay tàn phế, còn có kiểu chết rất tàn nhẫn, trạng thái chết kia thiếu chút nữa làm Thu Vãn nôn ra, rõ ràng là, dọc theo đường đi thảm kịch liên tiếp xảy ra, chỉ cần Thu Vãn tra soát ký ức của nguyên chủ một chút, là có thể đem những thảm kịch này trở về trạng thái cũ.
Nhưng cô không dám, cô ngay cả thời gian chôn thi thể của đồng loại cũng không có, những mùi máu tươi đó rất nhanh sẽ thu hút dã thú tới, nếu không phải trong bọc của người đàn ông kia có thuốc đuổi dã thú, thì cô cũng không nghĩ rằng có thể sống qua một ngày trong khu rừng này không nữa.
Trong bọc còn có cái túi nước và một ít thức ăn, cùng với các loại công cụ cắm trại dã ngoại. Thu Vãn không biết còn phải đi trong rừng bao lâu, cô hết sức tiết kiệm những miếng đồ ăn này, liên tiếp sáu bảy ngày, khi nào cực kì đói cô mới cắn một cái cho miệng nhỏ đỡ đói, thời gian còn lại thì dựa vào uống nước để duy trì, cũng may nguồn nước trong rừng dồi dào. Mà đồ ăn lấy ra, cô đều để lại cho Luen, đối phương quá nhỏ, lúc nào cũng cần phải bổ sung thể lực, Thu Vãn không đành lòng để cậu bé bị đói.
Mỗi một lần, Luen đều rất thuận theo, chỉ cần Thu Vãn đem đồ ăn đưa đến bên miệng cậu, cậu liền sẽ ngoan ngoãn cắn ăn, nhưng nếu thỉnh thoảng Thu Vãn quên mất cậu, cậu cũng sẽ không kêu một tiếng đói. Cậu dường như cũng không biết mỏi mệt, cho dù dưới lòng bàn chân tất cả đều là máu, cả người khi không kiên trì nổi mà phát gục trên mặt đất, cũng không rên một tiếng nào.
Thu Vãn đau lòng thay cho cậu bé, chỉ cần tinh thần tốt một chút, thì sẽ ôm cậu đi một đoạn đường.
Chờ đến khi màn đêm buông xuống, Thu Vãn sẽ tới gần đến chỗ trú quân của người Trùng một tí, ánh lửa cháy rực và thuốc đuổi thú chiếm một diện tích lớn trong chỗ trú quân, cũng sẽ an toàn hơn một ít. Bình thường cô sẽ tìm một cái hốc cây rồi chui vào, trong hốc ẩm ướt lại lạnh lẽo, cho nên điều duy nhất cô có thể làm, là ôm chặt Luen, đó là độ ấm duy nhất trong bóng tối vô biên.
Bởi vì Thu Vãn thận trọng, Luen cũng không ầm ĩ, cho nên suốt đoạn đường bọn họ cũng không bị phát hiện. Nhưng đồ ăn dù sao cũng sẽ hết, trong mảnh rừng này cũng không gặp được chút hoa quả dại nào, chỉ có dã thú Thu Vãn không dám khiêu chiến, tóm lại, còn không đi ra ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ phải chết đói.
Thu Vãn ôm Luen, bụng đầy tâm sự mà đi tới, bỗng nhiên, cô thấy thấp thoáng phía trước có một tòa kiến trúc kỳ lạ, trực giác nói cho cô biết đó là phòng ốc của Trùng tộc, trước tiên cô sửng sốt, ngay sau đó là mừng như điên, phụ cận đã có dấu hiệu có người hoạt động, thế có nghĩa là sắp ra khỏi rừng được rồi!
Bước chân của cô trở nên nhanh hơn, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không đúng, mặc dù khắp nơi vắng lặng, nhưng trong đáy lòng cô lại mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng cô xoay người chạy đi! Thu Vãn càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nóng, Luen khiến cho cô mang thêm trọng trách tựa như ôm một ngọn núi, làm cô mỗi một lần hô hấp đều cực kỳ nặng nhọc.
Mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống, khiến cô cảm thấy hơi đau, nhưng lại nhanh chóng bị bốc hơi hết, trong không khí dần dần truyền đến mùi cháy khét, Thu Vãn không biết mình có bị ảo giác hay không, cô thấy bầu trời màu xanh biến thành màu cam hồng, hình ảnh bốn phía bắt đầu vặn vẹo, giống như là bị nhiệt độ cực nóng đốt cháy vậy.
Thu Vãn nhịn không được quay đầu lại -- chim bay vùng vẫy cánh đấu đá lung tung, khói đặc cuồn cuộn đuổi theo phía sau chúng nó, ngọn lửa nhanh chóng lan ra vô tận, vừa rồi khu rừng vẫn là một màu xanh dào dạt giờ đã thành một vùng biển lửa!
Cháy rừng?
Không đúng! Cháy rừng không thể nào không hề có dấu hiệu gì mà cháy thành như vậy, có lẽ là do người Trùng tộc phóng hỏa!
Có lẽ bọn họ thà giết lầm còn hơn bỏ sót, vì để phòng ngừa trong rừng có tù binh còn sống đi theo bọn họ, nên dứt khoát đốt rừng!
Mà ngọn lửa có lợi thế hơn đứng trước mắt cô, không có khả năng chạy trốn khỏi tốc độ đốt cháy!
Thu Vãn thừa nhận điểm này, vội vàng bình tĩnh lại, cô nhanh chóng quan sát địa hình, có lẽ là đã đến bên cạnh cánh rừng, cây cối không còn sum xuê giống lúc ban đầu, thỉnh thoảng đi hơn một trăm mét, trái phải cũng chỉ có cỏ dại cao cao, hiện tại, xung quanh cô chính là một mặt cỏ thật lớn như vậy.
Trong lòng Thu Vãn buông lỏng, trời không diệt ta! Một khi đã như vậy, chỉ có thể liều mạng!
Cô vội vàng thả Luen xuống, xé một miếng vải trên người, dùng nước tẩm ướt, bịt miệng và mũi của Luen lại: "Nếu còn muốn sống thì không được tháo xuống, biết không?"
Đối phương thờ ơ.
Thu Vãn gấp đến độ chỉ có thể dùng vải rách che trên mặt cậu bé, ở sau gáy cậu buộc một nút thắt, tiếp theo lấy dụng cụ đánh lửa ra, để lửa đốt sạch cỏ dại! Cũng không biết cái này là làm bằng vật liệu gì, ngọn lửa lại là màu xanh tím, từng bụi cỏ dại hóa thành bụi bay lên, kèm theo lời cầu nguyện trong nội tâm Thu Vãn, lộ ra một mảnh đất lớn khô khốc.
Biển lửa cách đó không xa, hơi nóng và khói đặc cuồn cuộn kéo tới, giống như một giây kế tiếp liền sẽ đến trước mắt! Thu Vãn ôm lấy Luen nhanh chóng nằm xuống, dùng thân thể của mình che kín trên người cậu, không còn một chỗ hở.
"Vù vù --"
Lửa lớn đầy trời thổi quét mà tới, bọn họ tựa như hai con kiến nhỏ bé dưới sức mạnh tàn bạo, trong giây phút đó, Thu Vãn không nghe thấy được, cũng không cảm nhận được gì cả, trong đầu hỗn loạn không thôi, ngay cả kiếp trước kiếp này dường như đều trộn lẫn thành một đoàn, tuy hai mà một.
Chờ đến khi cô cảm nhận được tim đập một lần nữa, lửa, đã qua đi.
Lúc này, cô mới cảm thấy trên lưng nóng rát đau bức, duỗi tay sờ, lại nhìn thấy một tay đầy máu, có lẽ là do bị lửa nóng đốt cháy. Nhưng cô một chút cũng không sợ hãi, ngược lại hưng phấn muốn thét chói tai, ít nhất trong giờ phút này, cô đã bảo vệ được tính mạng của hai người.
Mà Luen được cô bảo vệ, ngay cả một vết thương cũng không có, lúc này đôi mắt đen nhánh ngơ ngác nhìn thẳng cô, không hề chuyển động chút nào.
"Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, chúng ta nhất định đều có thể sống sót." Thu Vãn tự an ủi mà nói, cũng không biết là đang an ủi Luen, hay là an ủi chính mình.
Đến khi tâm trạng của cô bình tĩnh lại, quay đầu nhìn mảnh đất trống không phía trước, nhất thời không dám đi về phía bên kia, chỉ sợ gặp phải người Trùng đang chờ ở đó. Vì thế, hai người trốn lại trong rừng mấy ngày, dựa vào một ít rễ cây vỏ cây còn sống bên cạnh mà lấp đầy bụng, trong lúc này, vết thương của Thu Vãn tái phát, nhưng mạng của cô cực kì lớn, chỉ hôn mê một thời gian, khi tỉnh lại thì nhìn thấy Luen ngồi ở bên người cô, nhìn dáng vẻ như chưa từng rời đi.
Thu Vãn trong lòng thoáng dễ chịu, yếu ớt cười, "Luen thật ngoan, em vẫn sẽ luôn đi theo tôi, đúng không?"
Hai bóng hình một cao một thấp của bọn họ dần dần biến mất ở trong rừng cây tàn lụi xơ xác.
Cuối cùng, trong một ngày nắng mai nào đó, bọn họ thành công đi ra khỏi khu rừng này, xa xa trông thấy một tòa thành trấn.
- --------