Editor: Cà Pháo
Beta: Ngạn Tịnh + Khả Duyên
- --------- ----------
Louis đi xa, Cổ Phóng khinh thường nhìn người trên mặt đất: "Mang cô ta đi."
Hai quân nhân nâng Phó Tình lên, cô ta bỗng nhiên lấy lại tinh thần, giãy giụa kịch liệt, khàn cả giọng hô: "Các người định mang ta đi nơi nào? Các ngươi dám! Ta là Hoàng tử phi Đế quốc! Ta là Hoàng tử phi!"
"Hoàng tử phi? Chỉ bằng ngươi cũng xứng?" Quân nhân kia cười lạnh nói: "Cái thân phận Hoàng tử phi này của ngươi như thế nào có được, trên dưới đế quốc đều rất rõ ràng, ngươi vốn dĩ không được chờ mong, không được chúc phúc. Ngươi không đảm đương nổi trách nhiệm Hoàng tử phi, cho nên ngươi mới có thể trở thành người tình của Trùng tộc, hoài thai con nối dõi cho người trùng! Đế quốc, tuyệt không cho phép một Hoàng tử phi nhân loại phản bội!"
"Không ——"
"Ngươi muốn làm Hoàng tử phi, có thể." Cổ Phóng bỗng nhiên cười ra tiếng: "Nhưng mà ngươi ở Trùng Tinh làm đủ chuyện, đủ để làm cho toà án tối cao phán Hoàng tử phi tội chết, vậy nên, ngươi muốn chết sao?"
Phó Tình giống bị người khác bóp cổ, rốt cuộc nói không ra câu nào, hồi lâu, cô ta suy sụp mà rũ bả vai xuống.
Nhìn bóng dáng Phó Tình bị mang đi, Thu Vãn hiếu kỳ nói: "Cô ta bị mang đi nơi nào?"
Cổ Phóng nói: "Từ đâu tới đây, vậy thì về nơi đó, mẹ cô ta vẫn còn sống, chỉ là không tốt lắm."
Mẹ của Phó Tình tuy rằng trong chiến loạn bảo vệ được tánh mạng, nhưng gia sản bị người Trùng tộc cướp đi, con gái thân là Hoàng tử phi cũng không thể dựa vào, sau đó không lâu Trùng Tinh lại truyền đến tin tức Phó Tình phản bội, có thể nghĩ ra hoàn cảnh của bà ta. Phó gia đã bị tân đế tước đoạt tước vị, hoàn toàn trở thành bình dân, chuyện này đối với người tham lam lại tràn ngập dã tâm như Phó Tình mà nói, có lẽ là đả kích rất lớn chỉ ở sau cái chết.
Thu Vãn sẽ không có bất kỳ đồng tình nào với Phó Tình, cô theo Cổ Phóng về tới Cổ gia ở dinh thự Thủ Đô Tinh. Mà bên người Thu Vãn còn có thêm cái đuôi nhỏ Luen, xét thấy thân phận đặc thù của hắn, hiện tại lại không cha không mẹ, thả hắn ra ở cùng với Louis cũng không thân cận, Cổ Phóng cũng không mạnh mẽ đuổi hắn về hoàng cung, đơn giản cam chịu để hắn cùng Thu Vãn tiến vào ở trong nhà.
Trong phòng khách, Cổ Phóng uống một ngụm trà nóng, ngừng lại hỏi: "Hiện tại Tiểu Vãn có tính toán gì không?"
Thu Vãn không lập tức trả lời, mà hỏi: "Ông nội, vị trên kia như thế nào?"
Lúc này cô đã bỏ đi khăn che mặt, lộ ra vết sẹo dữ tợn trên mặt, tuy rằng trình độ chữa bệnh của Đế quốc rất có thể dễ dàng chữa trị mặt cho cô, nhưng Cổ Phóng nghĩ đến những gì cô đã trải qua, liền hận không thể tiến sát vào hoàng cung, đem Louis ấn ở trên mặt đất ma sát!
Cổ Phóng phun ra một ngụm buồn bực, nói: "Chẳng ra gì, lúc ấy ta cũng không có biện pháp. Đế quốc khi đó nhân tâm không xong, lại chịu không nổi rung chuyển lớn, hoàng tộc lại phạm sai lầm, cũng đã thống trị Đế quốc mấy trăm năm, ở trong lòng dân chúng uy vọng sớm đã ăn sâu bén rễ, gia gia không có khả năng có ý niệm khác. Trùng tộc lòng tham không đáy, ta căn bản không thể vì Louis tổn hại đến lợi ích của Đế quốc, rơi vào đường cùng, chỉ đành phải chọn một vị Tân đế từ dòng bên, để trấn an ý dân, lại có lý do cự tuyệt Trùng tộc dùng công phu sư tử ngoạm."
Trong lòng ông cũng không dễ chịu, cho dù Cổ gia cùng hoàng thất khoảng cách lại xa, cũng giống nhau đều là Nhân tộc, sao có thể nguyện ý nhìn thấy Đế quốc gặp tai kiếp như thế? Nhưng mới đầu Louis ngăn cản ông lên chiến trường, chờ ông thu được tin tức quân đội tụ tập đuổi tới Thủ Đô Tinh, chỉ còn lại có tàn tích bi thương trước mắt. Con dâu chết thảm, ngay cả cháu gái duy nhất của ông cũng bị bắt đi...
Thu Vãn thấy thần sắc ưu thương trong mắt Cổ Phóng không giảm, an ủi nói: "Ông nội, người Đế quốc đều sẽ hiểu rõ ngài."
Cổ Phóng cười khổ lắc đầu: "Hiện tại vị bệ hạ này lỗ tai quá mềm, lại cố tình hay đa nghi, trong một năm này xem ra, năng lực ở các phương diện của hắn đều có giới hạn, so với Louis năm đó kém xa, hơn nữa ta lo lắng, chờ hắn ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, sẽ ra tay đối phó với Cổ gia."
Rốt cuộc, quyền lợi của Cổ gia quá lớn, lúc xưa có hoàng thất khống chế, một quân một chính hợp lại cũng coi như càng tăng thêm sức mạnh. Nhưng hoàng đế hiện tại là do Cổ gia đề cử, Cổ Phóng nếu nguyện ý, thậm chí có thể áp đảo hoàng quyền phía trên, Hoàng đế sao có thể không kiêng kị?
Dù cho Cổ Phóng sẽ không làm như vậy, nhưng ông nói, Hoàng đế sẽ tin sao?
"Nhưng mà Louis cũng không được."
"Đúng vậy, nếu là đổi lại là hắn đăng đế vị, vết rách của chúng ta cùng với hoàng thất càng khó có thể nối lại." Cổ Phóng càng nói càng cảm thấy tương lai khó khăn hơn, trong lúc nhất thời mặt mày ủ ê.
Bỗng nhiên, hắn nghe Thu Vãn nói:
"Vậy còn hắn, ngài để đi đâu?"
Tay cô vuốt ve đỉnh đầu Luen.
"Tiểu hoàng tử?" Cổ Phóng nghi hoặc đánh giá Luen, đối phương dọc theo đường đi cũng chưa nói chuyện, ông biết, vị hoàng tử này có bệnh tự kỷ.
"Hắn rất ưu tú, ông nội, Luen so bất kì kẻ nào cũng đều ưu tú hơn."
Luen nghe thấy Thu Vãn kêu tên hắn, ngẩng đầu lên nhìn cô, hơi mỉm cười, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
"Hắn, hắn..." Cổ Phóng kinh ngạc không thôi, vị tiểu hoàng tử này hắn (Cổ Phóng) gặp qua vài lần, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy hắn (Luen) cười!
"Ông nội, Louis sẽ không từ bỏ." Thu Vãn rất khẳng định nói.
Cổ Phóng thu hồi tầm mắt ở trên người Luen, mày nhíu lại nói: "Bệ hạ cũng sẽ không."
Hai người ăn ý liếc nhau.
"Nếu lưu tại Thủ Đô Tinh làm bia ngắm, còn không bằng về quân bộ." Cổ Phóng đánh nhịp nói.
Mà giữa Louis cùng Tân đế, thời gian sẽ cho ra đáp án.
Đế quốc năm , hoàng tử Louis bị nữ hoàng Trùng tộc đuổi về Đế quốc, cùng năm, nguyên soái Cổ Phóng cử người dọn về quân bộ đóng giữ tinh cầu, hoàn toàn rời xa Đế quốc, nơi sắp trình diễn đại chiến hoàng quyền.
Cổ gia rời đi không lâu, Louis bị Hoàng đế ban cho tước vị thân vương, từ đây, đế quốc không còn xưng hô hoàng tử Louis, mà là tân hoàng tử, còn lại là trưởng tử của đương kim hoàng đế.
Thân vương Louis mặt ngoài đối với Hoàng đế cung kính, kỳ thật vẫn luôn âm thầm nuôi dưỡng thế lực của chính mình, hắn dù sao cũng có bao nhiêu năm tích luỹ khi làm Hoàng tử, bất kể là tầm mắt, năng lực hay nhân mạch đều vượt xa hơn so với Hoàng đế, trong chính khách lại không thiếu phần tử đầu cơ trục lợi, hai bên liên thủ, hắn ở trong hoàng thất quyền lợi càng ngày càng nhiều, dần dần đối với Hoàng đế có uy hiếp. Mà Hoàng đế cũng không giống lúc mới đăng cơ ngây ngô như vậy, hắn muốn nắm hết quyền hành, sao có thể chịu đựng được khiêu khích không ngừng của Louis? Hai bên ngươi tới ta đi, đấu tranh càng gay cấn.
Chính khách là những người làm chính trị (thường đã đạt đến chức vụ quan trọng của đất nước).
Tới đầu năm thứ mười, Hoàng đế dần dần suy tàn, tới một ngày, Đại hoàng tử đi nước ngoài bỗng nhiên bị ám sát, Hoàng đế còn không kịp bi thương, ấu nữ lại bệnh chết, trong nháy mắt, hai đứa nhỏ của hắn vậy mà đã không còn, mà hết thảy chuyện này đều là bút tích của Louis!
Hoàng đế tức giận, đối phương không chỉ thị uy, còn có ý tứ uy hiếp hắn, Louis là muốn nói cho hắn, bất luận ngươi sinh nhiều hay ít, ta cũng đều có biện pháp giết chết.
Càng khiến Hoàng đế lạnh tâm chính là, một khi hắn không có nhi nữ, Louis chính là người thừa kế thích hợp cho ngôi vị Hoàng đế.
Bất đắc dĩ, hắn rốt cuộc cũng hướng quân bộ Cổ gia ở xa phát ra tín hiệu cầu cứu.
Thu Vãn cắt đứt thư từ qua lại cùng ông nội, cô bọc áo choàng thật dày, một đường gió tuyết mạo hiểm bước lên thư các, đẩy cửa tầng cao nhất kia ra.
Mọi nơi trong phòng đều là các loại thiết bị kỳ quái, một thanh niên vùi đầu trong đó, chuyên chú đến mức không nghe thấy bất kì động tĩnh gì.
Máy sưởi trong nhà cùng với khí lạnh trên hành lang giao nhau, Thu Vãn nhịn không được khụ một tiếng, thanh niên giật mình, đột nhiên quay đầu lại, ngay sau đó mặt mày nhu hòa: "Thu Vãn, sao em lại tới đây?"
"Kêu chị, thật không biết lớn nhỏ." Nói xong, Thu Vãn cũng cười rộ lên theo.
Luen không để bụng, hắn ngừng việc trong tay, bước nhanh đến bên người Thu Vãn, vốn định ôm cô một cái, nhưng ngay sau đó mới nhớ tới áo khoác của hắn bị dơ, chỗ nào cũng đều là dấu vết của tài liệu thực nghiệm lưu lại, chỉ đành ngượng ngùng cười, hỏi: "Hôm nay lạnh như vậy, chị ra ngoài, lại bị bệnh thì làm sao bây giờ?"
Hiện tại hắn nói chuyện thông thuận hơn rất nhiều so với quá khứ, nhưng mà vẫn có chút kỳ quái, giọng điệu như vậy phối hợp với gương mặt thành thục của hắn, ngược lại làm cho hắn hiện ra vài phần đáng yêu.
Thu Vãn cởi áo choàng xuống tùy ý để ở trên một cái ghế, lại ho nhẹ hai tiếng, Luen vỗ nhẹ lưng cô, đáy mắt ngưng tụ lo lắng cùng lo âu.
"Trong lòng chị rất hiểu rõ, đừng nhọc lòng bận tâm." Thu Vãn miệng nói như thế, trong lòng lại biết thân thể của cô càng ngày càng kém, bác sĩ chẩn bệnh nói là cô tiêu hao năng lượng nhân thể quá mức, đối với thân thể tạo thành thương tổn không thể chữa, chỉ có thể tĩnh dưỡng. Mọi người đều nghĩ do đoạn thời gian ở Trùng tinh đó lưu lại di chứng, nhưng cô biết rất rõ, nguyên nhân có liên quan tới hồn lực.
Hệ thống vẫn không tỉnh lại, cô không biết còn dư lại bao nhiêu thời gian, cũng không biết nhân vật mục tiêu ở chỗ nào? Nhưng cô hy vọng có thể kiên trì lâu một chút, cô muốn nhìn Luen, một bước đi đến đỉnh cao Đế quốc.
Thu Vãn đánh giá thanh niên trước mặt, trong ánh mắt vui mừng lại hài lòng.
"Chị hôm nay thật vui vẻ?"
Luen nhận thấy được cảm xúc của Thu Vãn, tò mò hỏi. Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn lại rất chuyên chú, nhìn chăm chú vào cô tựa như đang nhìn toàn bộ thế giới.
"Chẳng lẽ là, đệ nhất phòng thí nghiệm, hạng mục có tiến triển? Hay là, loại nhai thảo của ông nội Cổ nở hoa rồi?"
Thu Vãn lắc đầu, cô bỗng nhiên cầm một bàn tay Luen đang rũ tại bên người, nghiêm túc nói: "Luen, chúng ta rất nhanh sẽ phải về Thủ Đô Tinh."
Lúc trước ông nội tới đưa tin tức, chính là muốn nói cho cô biết Hoàng đế cầu cứu. Hiện giờ Hoàng đế nhu nhược, con cái đều bị Louis hại chết, nhưng cũng hoàn toàn không phải là không có liều mạng, đối với hắn mà nói, đã tới thời khắc tử chiến đến cùng rồi. Mà Louis, hắn nhìn như có ưu thế rất lớn, nhưng mà trong lịch sử hắn đã từng bị bắt, cùng với địa vị danh không chính ngôn không thuận, làm cho hắn lại không bằng khi còn là Hoàng tử người người nguyện ý đi theo.
Tóm lại, mười năm nội đấu, người Đế quốc ít nhiều thấy rõ, Louis cùng Hoàng đế, đều không phải là quốc chủ mà bọn họ chờ mong.
Nhưng mà tất cả mọi người đều quên mất, Luen, là người thừa kế thứ hai cho ngôi vị đương kim Hoàng đế.
Hắn lúc này thu hồi vẻ tươi cười, lông mày nhíu lại, biểu tình lúc này làm Thu Vãn cảm thấy quen thuộc, thật giống như, cô đã từng gặp qua...
"Làm sao vậy?" Luen phát hiện cô thất thần, trong lòng lập tức cảm thấy không tốt, dùng sức cầm lấy tay cô.
Mỗi khi vào lúc này, hắn đều cảm thấy người trước mắt cách hắn rất xa, giống như chỉ cần nhẹ buông tay, người sẽ không thấy tăm hơi...
"Chị đang suy nghĩ cái gì?" Hắn hỏi.
Thu Vãn phục hồi tinh thần lại, vừa lúc đụng phải đồng tử màu đen sâu thẳm của Luen, hắn vẫn giống như lúc còn nhỏ như vậy lẳng lặng mà nhìn cô, khi đó cô sẽ cảm thấy đáng yêu lại đáng thương, nhưng mà hiện tại... Thu Vãn yên lặng tránh đi tầm mắt của Luen, nhất thời cảm khái nói: "Chị chỉ suy nghĩ, chớp mắt đã mười năm."
Cô lại nhìn về phía Luen: "Cậu đã cao như vậy."
Lúc đó còn là đứa trẻ, giờ thật sự đã trưởng thành.
"Đúng vậy, em đã lớn, giống như trước kia đã nói, có thể bảo hộ chị." Luen nghe Thu Vãn nói xong, lập tức trở nên hưng phấn.
"Chị yên tâm, em đã sớm chuẩn bị tốt."
- --------