Editor: Diệp Quân
Beta: Niêm Hoa Nhất Tiếu + Khả Duyên
- -------------------
"Hệ thống, tôi còn có thể trông cậy vào anh sao?"
Hệ thống: "......"
"Cái này rốt cuộc là cái kịch bản gì?!"
Chẳng phải nói là thế giới tổng tài sao? Chẳng phải nói xa cách thì trèo cao không nổi sao?!
Thật ra Thẩm Thu Vãn không chỉ là em gái tổng giám đốc, cô còn có một thân phận khác là vận động viên bơi lội trong đội tuyển quốc gia, hạng mục hỗn hợp, thiên phú vượt bậc, rất được mọi người xem trọng.
Hỗn hợp: phần thi bơi lội gồm cả nam và nữ.
Mẹ của nguyên chủ cũng là một vận động viên bơi lội, vì ảnh hưởng từ mẹ, nên từ nhỏ nguyên chủ đã thích bơi lội. Đáng tiếc, vào lúc nguyên chủ mười tuổi, cha mẹ của cô ấy bị tai nạn xe cộ qua đời. Sau đó, người anh trai mới mười tám tuổi của cô ấy phải gánh vác trách nhiệm lập nghiệp của gia đình, vừa phải ổn định công ty, vừa phải chăm sóc chiếu cố nguyên chủ, khiến nguyên chủ nhanh chóng thoát khỏi nỗi đau mất đi cha mẹ. Vì vậy nguyên chủ rất quý trọng anh trai của cô, ở trong lòng cô ấy, anh trai không chỉ là anh, mà còn là người cha người mẹ.
Nguyên chủ vẫn không từ bỏ đam mê bơi lội. Năm mười bốn tuổi, bởi vì thành tích vượt bậc mà được tuyển vào đội tuyển dự thi của tỉnh. Hai năm sau, cô liên tục đoạt giải trong các giải đấu của thanh thiếu niên cả nước, cuối cùng tiến vào đội quốc gia. Mặc kệ là tham gia vào đội tuyển của tỉnh hay là đội tuyển quốc gia, nguyên chủ đều không thể thường xuyên về nhà, có lẽ cũng vì nguyên nhân này khiến cho thời gian cô ở cùng Thẩm Thu Bạch không nhiều lắm, hai bên hiểu biết về nhau quá ít, mới giúp Sở Liên có chỗ trống để chui vào, dễ dàng châm ngòi ly gián tình cảm anh em của bọn họ.
Năm nay, nguyên chủ sắp mười tám tuổi, đạt được thành tích đứng thứ hai trong đội tuyển huấn luyện thi hạng mục hỗn hợp, thành công giành được một tấm vé đi thi Á Vận Hội tháng . Ai ngờ lúc về nhà bị Sở Liên hãm hại phải đến tận nơi đây, cô hiện giờ như bị nhốt trong nhà tù, cũng không biết anh trai giải thích với đội tuyển quốc gia như thế nào. Tóm lại, danh dự của cô đều đã không còn, không biết về sau còn có thể quay trở lại đội tuyển hay không? Anh trai không tín nhiệm, nhiều năm vất vả lại như nước chảy về biển đông, nguyên chủ có thể không hận sao?
Xem tình cảnh hiện tại của nguyên chủ, muốn hoàn thành chấp niệm của cô ấy cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng mặc kệ ra sao, trước hết Thu Vãn phải rời khỏi nơi này.
Những người đó từng nhắc tới người nhà của nguyên chủ đã nhờ bọn họ phải mạnh mẽ trị liệu với cô. Không cần nghĩ cũng biết cái "người nhà" kia chính là Sở Liên, có lẽ bây giờ cô ta đã lấy cái danh bà Thẩm rồi? Mà từ những lời này cô liền biết trong nhà chắc chắn có nội gián.
Nghĩ đến đây, Thu Vãn hơi hơi mở to mắt.
"Nha, đã tỉnh hoàn toàn."
Có người phát hiện động tĩnh của Thu Vãn, hỏi cô, còn muốn chạy sao?
Thu Vãn quyết đoán lắc đầu, đối phương tựa hồ sửng sốt một chút, cười nhạo nói: "Rốt cuộc chịu nghe lời, sớm làm vậy không phải là tốt hơn sao? Trả tiền chỉ đề ăn không rất khổ nha."
Hiển nhiên, lúc trước nguyên chủ không chịu sự quản giáo, những người này vô cùng oán hận cô. Nhưng nguyên chủ từ nhỏ đã được nuông chiều, đến nơi này lại phải chịu đầy bụng ủy khuất, còn phải chịu những thủ đoạn làm khổ người khác như thế. Tất cả đều làm nguyên chủ sống không bằng chết, rất khó cúi đầu chịu thua, cô càng phản kháng càng khiến cho bệnh viện tăng cường quản chế, khiển trách cô. Mỗi ngày đều phải sống trong sự ác độc thì đến ngày tháng năm nào nguyên chủ mới có thể rời đi?
Thu Vãn muốn rời khỏi nơi này, không thể tiếp tục sử dụng phương thức của nguyên chủ, cô chỉ có thể làm bộ bị dọa sợ.
Mấy người kia thấy Thu Vãn không nói một lời, đều nhìn nhau vài cái, lộ ra ý cười không nói mà trong lòng đã hiểu rõ, một người trong đó nói: "Nếu em chịu học tập tốt, thầy liền cho em một cơ hội, hôm nay tới nơi này trước, lát nữa em hãy quay về ký túc xá nghỉ ngơi."
"Nếu lần sau em còn tái phạm, thầy sẽ không tốt như lần này, cùng nói chuyện với em. Nếu không, phải rất xin lỗi người nhà của em khi đem em đưa tới đây rồi."
Người nọ thấy Thu Vãn theo bản năng run lên, vừa lòng cười cười, kêu hai người đưa cô trở về phòng.
Cứ như vậy, Thu Vãn ở chỗ này sáu bảy ngày. Bởi vì cô vẫn luôn biểu hiện vô cùng "nghe lời", trung tâm lại vừa mới nhận thêm hơn mười người mới, nhóm "thầy cô" cũng không rảnh đến tìm cô gây phiền toái. Mỗi ngày cô đều đúng giờ rời giường, ăn cơm, đi học, ngủ, nghe thì có vẻ rất bình thường, nhưng chỉ có người tự mình trải nghiệm hoàn cảnh này, mới biết được cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.
Trên lớp, các thầy cô sẽ để học sinh bình xét lẫn nhau. Nếu có người chỉ ra bạn không tốt, hoặc lời bình phẩm của bạn với người khác không đủ khắc sâu, vậy thực xin lỗi, bạn phải tiếp nhận sự trừng phạt. Khi tan học, trung tâm sẽ đề xướng học sinh tự tố cáo lẫn nhau, mỗi câu nói, mỗi động tác, mỗi biểu cảm, thậm chí là trầm mặc, đều có khả năng bị báo cáo. Một khi báo cáo được tiếp nhận, vậy thực xin lỗi, bạn phải tiếp nhận sự trừng phạt. Bạn chịu không nổi, muốn chạy trốn, muốn tự sát? Một khi bị phát hiện, vậy xin lỗi lần nữa, bạn phải tiếp nhận sự trừng phạt......
Trừng phạt không nhất định là điện giật, cũng có hình thức khác, như tra tấn về sinh lý hoặc về tinh thần, nhưng dù là phương thức nào đều đủ để người khác đau đớn muốn chết.
Nơi này không có sự tín nhiệm, nên ngay cả cảm xúc vui buồn giận hờn đều không thể có. Ở trước mặt người khác chỉ có quy tắc, nếu bạn muốn bình yên vô sự sống sót, nhất định phải tuân thủ quy tắc. Cho dù bọn họ biến bạn thành một con chó, bạn cũng chỉ có thể tuân theo mà sủa gâu gâu.
Thu Vãn thời thời khắc khắc đều lo lắng đề phòng. Mỗi một góc cô đi ngang qua có lẽ đều có một đôi mắt đang giám thị cô. Mỗi người cô gặp, chỉ cần một câu nói sai sót, bọn họ sẽ quay đầu lại nhìn chăm chú vào bóng dáng của cô, sau đó báo cáo tội danh của cô.
Cô đã từng tận mắt nhìn thấy một người bạn học vu vơ hát một câu hát đã bị báo cáo lại, bất luận anh ta khóc lóc cầu xin như thế nào vẫn bị thầy cô mang đến văn phòng để "tâm sự". Có lẽ do anh ta trả lời không đủ hoàn mỹ, không bao lâu liền phải chịu hình phạt giật điện, khi ra ngoài hàm răng đã bị cắn nát.
Mà người báo cáo anh ta lại thoải mái nói: "Tôi đã bảo anh ta phải đi nha khoa, anh ta lại không nghe, đáng đời.".
Hai ngày sau, người đó lại báo cáo một học sinh mới tới muốn tự tử. Thật ra, trung tâm có rất nhiều người đều muốn chết, viện trưởng vì khống chế loại cảm xúc này, sẽ cưỡng chế yêu cầu học sinh dùng thuốc chống cảm xúc lo âu, hậm hực. Một khi uống thuốc, tư duy của người đó sẽ trở nên chậm chạp, rất ít bị cảm xúc phập phồng. Bởi vì trước đây nguyên chủ cũng từng có hành vi chạy trốn, nên đến bây giờ, mỗi ngày, vào giữa trưa, Thu Vãn đều phải uống thuốc và trị liệu. Cánh tay xanh tím một mảng, cơ hồ không có nơi nào chưa từng bị châm qua.
Ngày đó, toàn trung tâm khẩn cấp tập hợp. Sắc mặt của viện trưởng xanh mét, đem học sinh mới kéo vào phòng khống chế, dùng đai an toàn đem cô ta cột lên, lại để vài tên học sinh đè nặng cô, vừa giật điện vừa hỏi: "Còn dám tự tử nữa hay không?". Tính tình của học sinh kia cũng quật cường, ngay từ đầu luôn điên cuồng tức giận mắng người khác, ước chừng qua nửa giờ, từ tức giận mắng mỏ biến thành xin tha, nhưng viện trưởng vẫn không dừng tay. Ông ta giật điện mỏi tay liền đổi người đến thay, giật cho đến khi đối phương dần dần không còn phát ra thanh âm nữa.
Mà người báo cáo cô ta lại cười khinh nói: "Vừa nhìn là biết không được cải tạo tốt!"
Trong nháy mắt, Thu Vãn không rét mà run, cảm thấy nơi này thật là đáng sợ. Nó có thể đem một người sống sờ sờ cải tạo thành một cỗ thi thể, một kiện mô hình, còn không thấy được nỗi đau của người khác, cho rằng bản thân là tiên sống, thậm chí là chính nghĩa.
Cô gấp gáp chờ không nổi muốn trốn thoát khỏi nơi này, rốt cuộc, cơ hội đã đến.
Ngày đó, cô đang chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên có cô giáo bước vào, gọi cô và bạn học nữ ở tầng trên đi. Thu Vãn và đối phương đã ở cùng nhau nửa tháng, nhưng không biết đối phương tên gì, chưa từng nói với nhau một câu.
Ký túc xá chỉ còn lại cô và hai bạn học khác, có lẽ bởi vì không khí phá lệ làm người khác khẩn trương, rốt cuộc có người nhịn không được nói: "Bạn ấy đã đi đâu?"
Một người khác nói: "Bạn ấy ở đây nửa năm, có phải thầy cô giáo thấy bạn ấy hồi phục nhanh, chuẩn bị để bạn ấy rời đi?"
Thông thường, cứ nửa năm, trung tâm sẽ tổ chức một đợt trị liệu. Nếu thầy cô giáo đồng ý học sinh nào đủ tư cách sẽ thông báo cho viện trưởng, mà mỗi học sinh trước khi đi, đều cần nói chuyện cùng với viện trưởng. Ông ta là người giám định cuối cùng. Sau khi qua ải, trung tâm sẽ lập tức thông báo người thân tới đón. Nhưng rời đi không có nghĩa là thoát khỏi biển khổ. Phần lớn gia trưởng đều sẽ ký kết hiệp ước "Liên kết với trường học", chỉ cần học sinh tái phạm, tùy thời đều có thể bị đưa đến nơi đây lần nữa.
Bỗng nhiên, một bạn học nữ như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Các bạn đều muốn rời đi sao?"
Cô ấy nói xong, sắc mặt tất cả đều trắng bệch, vội nói: "Tôi cảm thấy nơi này rất tốt, thầy cô giáo cùng các bạn học đều rất tốt. Viện trưởng giống như ba ba của tôi vậy, cảm giác rất thân thiết. Tôi cảm thấy rất luyến tiếc nếu phải rời đi."
Nói đến đây, cô ấy đã có chút nghẹn ngào, ngay cả nước mắt đều rớt xuống dưới. Mà những người còn lại cũng liên tục gật đầu. Trong lòng Thu Vãn than thầm, cũng không có cách nào, tất cả đều đang giả vờ mà thôi, cô đành phải nói: "Đúng vậy, tôi cũng rất thích nơi này, có thể hiểu chính bản thân hơn. Không chỉ học được kiến thức mà còn học được nhiều điều khác nữa.".
Mọi người lập tức ăn ý ca tụng, rốt cuộc cũng chờ đến lúc bạn học của Thu Vãn trở lại. Quả nhiên, đối phương có thể rời đi.
Mà bạn học ấy đồng thời còn mang đến một tin tức —— có một nam sinh cũng cùng cô ấy rời đi, cha mẹ rất có bối cảnh, trung tâm quyết định tổ chức nghi thức đưa tiễn vui vẻ một lần.
Nghi thức đưa tiễn, tất nhiên là sẽ có người ngoài đến.
Thu Vãn nhanh chóng suy nghĩ, cô muốn bảo đảm tình huống của bản thân an toàn, phải tìm cơ hội cầu cứu!
Ngày đó, trung tâm tập trung tất cả học sinh trong một phòng học đã được trang trí sẵn. Không lâu sau đó, viện trưởng bồi một đôi vợ chồng trung niên bước vào, phía sau họ còn có rất nhiều người, phần lớn đều là người nhà của các học sinh "đã được cải tạo thành công".
Sau khi nhóm gia đình của các học sinh ngồi xuống, những học sinh sắp "xuất viện" sẽ thay phiên lên bục giảng chia sẻ những ngày tháng học tập ở đây của mình. Bọn họ khóc lóc thảm thiết, cảm tạ viện trưởng, cảm tạ các thầy cô giáo. Kết thúc, học sinh cuối cùng sau khi đã được an bài tốt sẽ phải lao xuống bục giảng, quỳ gối trước mặt người nhà dập đầu nhận sai. Thu Vãn nhận ra nước mắt của hắn là thật, nhưng trong ánh mắt nào có nửa phần cảm kích, rõ ràng là nhút nhát hỗn tạp cùng hận ý mãnh liệt.
Kế tiếp, những học sinh trên đài sôi nổi đi đến trước mặt người nhà nhận sai. Dưới đài, những học sinh khác cũng bị "tác động", hướng về phía viện trưởng dập đầu biết ơn. Ngay cả một vài thân nhân cũng nhịn không được, quỳ xuống cảm tạ các nhân viên ở trung tâm này.
Trong phòng học, một mảng người quỳ xuống. Lập tức, Thu Vãn vẫn luôn đứng liền có vẻ khác biệt, nhưng muốn cô quỳ xuống trước mặt đám cầm thú này thì cô quả thực khó có thể tiếp nhận nổi. Ánh mắt không có ý tốt của các thầy cô giáo không ngừng quét về phía cô, mỗi một ánh mắt đều giống như roi quất lên người cô. Thu Vãn tính toán giả bộ bất tỉnh. Ở các thế giới trước, kinh nghiệm tích lũy trong một vài năm ốm yếu khiến cô giả bộ té xỉu chẳng khác nào hạ bút thành văn. Thân mình cô lảo đảo, bật chợt, một người mặc đồng phục lứa tuổi thiếu niên từ cửa bước vào, dường như bị trong tình huống trong phòng học dọa giật mình, đứng tại chỗ.
Vợ chồng trung niên kia vừa thấy anh, vội vàng tươi cười lấy lòng đi tới. Mà lúc này Thu Vãn chợt thấy trái tim đau đớn, trước mắt tối sầm, thật sự hôn mê bất tỉnh.
Nhưng ý thức của cô vẫn còn thanh tỉnh, cô kích động nói với hệ thống: "Là hắn! Tôi cảm giác được!"
"Hắn là mục tiêu của nhiệm vụ lần này?"
"Đúng! Tôi khẳng định! Anh có thể cảm ứng được không?" Thu Vãn vẫn luôn hoài nghi Phan Ninh có liên quan đến Luen. Bây giờ, một lần nữa cô lại bắt được cảm giác quen thuộc, hơn nữa phản ứng của trái tim cũng tương tự như lần đầu tiên khi nhìn thấy Luen. Ở thế giới trước, cô cho rằng đó là di chứng sau khi thân thể bị thương, nhưng đến hôm nay, xem ra mọi chuyện không hề đơn giản như cô vẫn nghĩ.
"Tạm thời chưa cảm ứng được, nhưng theo lời cô, hẳn là sẽ không sai."
Thu Vãn nôn nóng muốn tỉnh lại cầu cứu đối phương. Chỉ việc người nọ xuất hiện ở chỗ này đã rất kỳ quái, nhưng Thu Vãn tin tưởng anh, tin tưởng anh có thể giúp cô thoát khỏi ác mộng!
Không đợi cô ngã xuống đất, người nọ đã phản ứng mau lẹ, chạy tới đỡ lấy cô, la lớn: "Mau tìm bác sĩ!".
Ngay sau đó, Thu Vãn từ từ tỉnh lại, âm thanh nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, nói một câu: "Cứu tôi."
Đáp lại cô là một đôi mắt đen như mực.
- --------