Hiên Thành hắn cũng một mạch vào phòng khách dành cho mình tắm rồi nằm một giấc trên giường đến gần chiều
lần nữa mở mắt hắn chẳng mảy may nhúc nhích, hắn ngồi suy nghĩ lại chuyện xảy ra vừa rồi..
chẳng hiểu sao hắn lại thấy khó chịu với cô nữa..
rõ ràng quan hệ bọn họ mới tiến triển một chút..
hắn cũng rất thoải mái khi thấy cô nhưng chính là từ lúc trò chuyện với cô gái kia Mỹ Dung..
một cô gái mà với hắn là hoàn mỹ, là hình mẫu hắn hướng đến từ rất lâu cứ ngỡ không bao giờ xuất hiện ai ngờ lại vào lúc này..
cứ thế hắn thấy Tuyết Ly so với Mỹ Dung kém quá xa..
hắn lắc đầu đi rửa mặt vài cái cho tỉnh táo, hắn chả biết mình bị gì nữa !
Hiên Thành mở cửa bước ra chần chừ đừng trước cửa phòng cô một hồi nhưng rồi lại thở dài mà quay đi, đợi bình tĩnh xíu nữa đi..
Hắn nhìn đống đồ hộp của cô càng thấy trướng mắt..
hắn chính là ghét nhất những món thiếu dưỡng chất này
vừa nghĩ xong liền ném một loạt vào thùng rác
nghe tiếng động lớn Tuyết Ly liền mở cửa phòng bước ra nhìn một màn càng thêm tức giận
- Anh bị điên à ? Sao lại vứt đồ của tôi !!
Hắn quay sang cầm tay cô ngăn không cho cô nhặt lại cũng tức giận không thôi, Tuyết Ly ghét bỏ gương mặt mà sự ôn nhu như trước đã không tồn tại nữa liền mạnh dạn rút tay ra khỏi cái nắm chặt của nam nhân
- Anh không cần quản tôi !
- Em là vợ tôi !!
- Vậy ư ? Danh phận thôi mà, ngoài người trong gia đình ra thì chả ai biết cả nên anh cũng chẳng cần tỏ vẻ như thế!!
Nghe được bức bối trong lòng đã lâu Hiên Thành liền càng thêm bùng phát tính tình chẳng chịu nhường
- Chẳng phải là lựa chọn của em sao? Lúc đầu chính là em muốn thế bây giờ lại trách tôi ư ?
- Ha..
nếu anh thật lòng thì dù tôi nói gì cũng sẽ cho tôi một danh phận trước mặt mọi người thôi ..
nhưng chính tim anh..
nơi này chẳng hoàn toàn có tôi thôi phải không?
[ Hảo cảm nam chủ dành cho kí chủ giảm , bây giờ là ]
Bị chạm trúng cây gai đang nhức nhối trong lòng hắn càng thêm nóng rát bực tức muốn thẳng thừng xả ra nhưng tay nắm chắc đến đau đớn kiềm chế mà rằng mạnh từng lời
- Em im miệng! Im lặng đi !
hắn hít một hơi sâu tiếp tục hòa hoãn nói
- Chúng ta cần bình tĩnh..
Tuyết Ly cười giễu một cái lại lùi hắn một bước lắc đầu
- Người cần bình tĩnh..
chỉ là anh !
Nói rồi cô quay người muốn đi ra ngoài liền bị tiếng nói của hắn vọng tới mà dừng bước
- Em đi đâu giờ này ? Để anh nấu cơm rồi cùng ăn !
Vô nghĩa
đối mặt với bàn ăn mà người chứa nỗi lòng riêng biệt thì việc chung mâm cơm đã sớm là việc miễn cưỡng của những người xa lạ rồi
Tuyết Ly nhanh bước ra ngoài đóng sầm cửa lại chẳng màn tiếng nói phía sau nữa
bên trong hắn ghìm chặt tay chẳng được tức giận xô ngã bàn ăn tạo ra những âm thanh lớn chói tay làm người nghe phát hoảng
Tuyết Ly em chính là đồ bướng bỉnh chưa bao giờ hiểu cho hắn !
[ Hảo cảm nam chủ dành cho kí chủ giảm , bây giờ là ]
Khoác lấy áo blouse trắng hắn láy xe một đường đến bệnh viện, chính là căn nhà ở lại lạnh lẽo trong đêm khuya.