Ta tên Quân Niệm là hoàng tử của câu chuyện này..
từ lúc ta mở mắt thì mọi thứ dần như về số
Ta biết bản thân mình có người vợ..
cũng biết mình là con trai duy nhất của nhà vua, một hoàng tử cao quý
nhưng mà..
hình như có gì đó không đúng..
ta cảm giác thế giới này khắc chế linh hồn mình..
ta càng phản cảm với vị phi tần Nguyệt Hoa kia thì thân thể này lại càng hướng đến
ta rất khó chịu..
sự khó chịu này vượt xa hơn càng làm bản thân nghẹt thở vô lực..
Nhưng rồi ta nhìn thấy cô ấy..
vương phi của ta..
tên nàng là gì nhỉ ?! À hình như là Tuyết Ly..
Tuyết Ly
Tuyết Ly..
ta niệm thầm vào lòng mình vài lần như ấn chú..
đọc tên cô ấy như thế làm bản thân ta có chút thoải mái giải thoát khỏi nơi này..
ta mới là chính mình !
Cảm giác càng mạnh mẽ hơn khi nàng ấy nhờ ta mua giùm vài trái dưa..
ta buồn cười nhưng lại lấy vẻ mặt đương nhiên mà ngoan ngoãn theo lời
Thật lạ..
ta rõ ràng là hoàng tử mà ?!
Sao lại hưởng thụ cái cảm giác sai bảo kia..
mà còn..
cảm thấy rất tốt nữa chứ !
Đúng là bệnh thật rồi..
Nhưng mà khi nhìn vị vương phi của mình cắm cúi ăn như heo..
ta lại có cảm xúc mãnh liệt dâng trào..
một đoạn hồi ức nhỏ vượt tường chắn phóng vào đại não ta..
Hình như ..
ta nhớ được gì đó !
Thế là ta càng tập trung nhìn nàng ăn..
cứ thế mà thoải mái hẳn ra..
tuy không hoàn toàn nhớ nhưng ít ra ta biết bản thân thật sự là ai..
Và sức mạnh kia kiềm hãm bản thân thế nào..
ta cứ thế lần mò mà phá vỡ từng thứ..
lúc kí ức như cuốn phim tua chậm chạm vào linh hồn..
ta biết bản thân mình là hệ thống của Tuyết Ly..
mà cô ấy lại chính là kí chủ của ta
Ta nhanh chóng đi tìm cô ấy nhưng đã muộn mất rồi..
mặc cho ta dùng thuật gọi hồn thế nào thì cũng chẳng cảm giác được linh hồn cô ấy
lúc đó có trời mới biết ta hoảng loạn thế nào..
Cô ấy chính là người bên cạnh ta cả ngàn năm qua..
từng cái ánh mắt cũng khiến ta biết cô ấy muốn gì, bản thân có một giới tính trẻ con thường hay xuất hiện mà trêu chọc cô ấy chẳng biết chán nhưng dù ra sao thì nhịp đập vẫn thống nhất vì nàng mà lấn qua giới hạn
Từ lúc nhìn nàng một thân máu me..
cho đến lúc liều mạng hôn nàng
Ta biết..
bản thân không khống chế nổi nữa..
không lừa gạt mình được nữa..
Ta yêu nàng..
thật lòng yêu nàng !
…
Ta cố chấp gọi nàng là kí chủ..
vì chỉ như thế ta mới tự nhắc nhở mình chỉ là hệ thống của nàng thôi..
nhưng bây giờ..
ta mặc kệ !
Mặc kệ cái thời không đáng chết kia..
mặc kệ chủ thần cao quý kia..
Ta tự thề với lòng..
ta sẽ giết tên khốn kiếp đó..
ta phải cố gắng để bóp nát mọi âm mưu có thể đoạt nàng khỏi ta
ta điên cuồng tu luyện và thử hết mọi cách để duy trì linh hồn yếu ớt của nàng..
nhưng mà..
Tuyết Ly..
nàng thật sự không cần ta nữa sao ?
nếu không sao nàng lại không chịu tỉnh..
Đã qua hơn vạn năm thời không rồi..
…
Trái cây của nàng, ta sẽ ăn hết cho mà coi..
thật đó !
Nhưng ta ngốc lần nào cũng sợ nàng tỉnh lại rồi lại buồn hoặc thèm mà không có ăn..
cứ thế chừa lại cho đến hôm nay..
Xem đi đầy ắp cả rồi ..
nàng tha hồ ăn !
Nhưng nàng phải tỉnh lại cái đã..
được không?
…
Ta sẽ đợi ngày nàng mở mắt lần nữa..
đích thân trước mặt nàng gọi tên nàng..
sau đó bày tỏ tình cảm với nàng..
mặc kệ nàng đồng ý hay không cũng không thoát khỏi ta..
hoặc là trèo thẳng lên giường nàng luôn
như thế là nàng phải chịu trách nhiệm với ta rồi !
…
Đúng vậy..
suy nghĩ cẩn thận thế mà..
Tuyết Ly ngu ngốc mau tỉnh lại đi cho ta thực hành coi !
Tỉnh lại đi sau này không tranh đua với nàng nữa..
tất cả điều được..
ta chỉ van nàng một điều..
Đừng rời bỏ ta có được hay không !?
Đừng đi..
đừng tan biến..
nếu không ta thật sự không trụ nổi nữa..
ta sợ bản thân phát điên mà phá hủy cái thế giới chết tiệt này
Nhìn linh hồn ngày qua ngày càng nhạt đi của nàng khiến ta chẳng thể nào nhắm mắt dù chỉ một chút..
Ta sợ mở mắt ra lại không thấy nàng nữa..
như thế ta biết làm sao đây ?
Ta sợ..
ta sợ một mình..
rất sợ..
ta muốn nàng ..
ở lại với ta đi !!
Làm ơn ..
…
Chỉ một lần này thôi dù có đánh đổi cái giá nào Quân Niệm ta chỉ van cầu như thế..
ở lại với ta hoặc là..
mang ta đến nơi có nàng !
…
…
Tuyết Ly ..
Ta lại nhớ nàng rồi ...