“Muốn bắt nạt cậu ấy thì phải bước qua xác của tôi trước đã.”
Tuấn Trạch đứng bật dậy và trừng mắt nhìn Vinh Huy với sự tức giận ngút trời và cả thất vọng nữa.
Anh cũng vô cùng tức giận khi con tôm nhát chết kia dám bỏ chạy sau tất cả những chuyện đã xảy ra.
Tuấn Trạch nghiến chặt răng, anh thật sự muốn đập con tôm đó một trận nhừ tử rồi ném xuống cống.
Con tôm đó khiến anh trong thật tệ hại trước mặt Vinh Huy.
Tuấn Trạch cố gắng bình tĩnh lại, anh đang đứng trước mặt nam thần của mình, anh không muốn trở thành một tên khốn trước mặt y.
“Vinh Huy, con tôm đó chỉ đang giả vờ thôi.
Cậu ta chỉ tỏ ra yếu ớt để cậu thương hại cậu ta.” (GinGin: nghe giống giọng văn của tiểu tam bạch liên hoa quá anh Trạch ơi=)))
Vinh Huy nắm chặt nắm đấm, y thật sự muốn đấm tên khốn khiếp này thêm mấy phát.
Rõ ràng là Châu Tuấn Trạch đã bắt nạt Vân Ngọc một cách khủng khiếp.
Bởi vì y đã theo dõi Vân Ngọc kể từ lúc cậu rời khỏi ký túc xá.
Y nhìn thấy cách mà Vân Ngọc quen thuộc giúp đỡ các cô lao công, rồi Tuấn Trạch đột nhiên xuất hiện.
Lúc đầu, Vinh Huy cảm thấy có chút ghen tức, bởi vì y đã nghĩ rằng Tuấn Trạch và Vân Ngọc là hai người bạn thân thiết.
Cho đến khi y nhìn thấy cái cách mà Tuấn Trạch khóa cổ Vân Ngọc một cách thô bạo khiến cậu không thể thở nổi, túm đầu cậu, và ép bức Vân Ngọc làm bài tập của anh ta còn anh ta thì luôn miệng la hét vào mặt cậu ấy.
Y đã cố gắng để kìm nén sự tức giận, nhưng khi y nhìn thấy những giọt nước mắt của Vân Ngọc… Y không thể kiểm soát được bản thân mình nữa và bổ nhào về phía họ.
Vinh Huy chế nhạo.
“Chúng ta không thân thiết đến nỗi để cậu gọi tôi là Vinh Huy.
Châu Tuấn Trạch, cậu nghĩ rằng bởi vì cậu là quý tử của ông trùm xã hội đen, là cậu có thể làm bất cứ thứ gì cậu muốn sao? Cậu tưởng thế là ngầu lắm à? Chỉ vì cậu bắt nạt được Vân Ngọc? Cậu chỉ là một thằng côn đồ trơ trẽn lì lợm.”
Giọng nói chứa đầy nguy hiểm của Vinh Huy khiến Tuấn Trạch ngạc nhiên vô cùng.
Hơi thở của anh càng ngày càng trầm hơn vì anh đang cố gắng kiểm soát cơn giận dữ của mình.
“Tại sao cậu lại đi theo con tôm đấy? Tôi thấy cậu rất bận và mệt với những lịch trình của cậu cơ mà?”
“Cậu đang cố gắng đánh trống lảng đấy à? Tôi đã hủy hết lịch trình của tôi trong vòng một tháng, Vinh Huy cau có, “Châu Tuấn Trạch, Vân Ngọc là bạn cùng phòng của tôi, tôi sẽ không để cậu yên nếu cậu dám làm tổn thương cậu ấy.”
“ Đúng là một con tôm tráo trở!” Tuấn Trạch đang bẻ từng ngón tay một cách đầy tức giận.
Anh muốn đập nát sọ con tôm kia.
Vân Ngọc nói rằng cậu ta chưa thể chuyển lời của anh đến nam thần vì Vinh Huy quá bận và mệt mỏi với lịch trình dày đặc.
Và, Tuấn Trạch đã tin cậu ta.
Vì thế, anh đã không thể khống chế mà bật ra, đồ tôm dối trá.
“ Vinh Huy, đừng để bị lừa.
Con tôm đó chắc hẳn đã lên kế hoạch tính toán gì đó, vì cậu ta đã nói dối tôi về lịch trình của cậu.
T-Tôi thật sự chỉ muốn giúp cậu…”
“Đừng có gọi cậu ấy là tôm này tôm nọ, con ch này-!” Cuối cùng thì VInh Huy cũng hết kiên nhẫn với Tuấn Trạch, người hết lần này đến lần khác bắt nạt Vân Ngọc.
Y tung cú đấm vào mặt Tuấn Trạch, nhưng Tuấn Trạch đã bắt được tay y và trừng mắt với Vinh Huy:
“Tại sao cậu lại bênh vực con tôm đó? Cậu yêu cậu ta?”
Vinh Huy ngẩn người với câu hỏi đột nhiên đó.
Y lâm vào mờ mịt một lúc, không thể thốt ra một lời nào.
Bởi vì đến y cũng không chắc chắn.
Y không bao giờ nghĩ rằng y sẽ dám đối đầu với một người nguy hiểm như Châu Tuấn Trạch chỉ vì Vân Ngọc.
Thường ngày y thật sự là tuýp người vô cùng khéo léo, tài năng của y cũng tăng lên như diều gặp gió trong giới giải trí, và với bối cảnh cá nhân của y, Vinh Huy biết rằng y sẽ trở thành một người khéo léo.
Nhưng y đã mất kiểm soát khi nhìn thấy dòng nước mắt của Vân Ngọc.
Tuấn Trạch bện chặt quai hàm, Vinh Huy im lặng không nói gì, chắc chắn là y đã phải lòng Vân Ngọc, hoặc ít nhất, đã hứng thú với cậu ta.
Tuấn Trạch cảm thấy bị con tôm đó phản bội, bởi vì đã đôi lần, anh đã tin tưởng cậu ta, coi cậu ta trở thành người mai mối, người kết nối giữa anh và Vinh Huy.
Có lẽ con tôm đó đã phải lòng Vinh Huy rất lâu trước đó, nên cậu ta cố gắng tách anh và Vinh Huy.
Nói tóm lại, con tôm thúi đó đã phản bội anh và Tuấn Trạch chắc chắn sẽ không để cậu ta yên ổn một cách dễ dàng như thế.
“ Tôi sẽ coi đó là sự thừa nhận.” Tuấn Trạch nói, rồi anh giễu cợt, “Tốt! Rất tốt!”
Tuấn Trạch túm lấy chiếc cặp từ dưới đất và lướt qua Vinh Huy, Vinh Huy chăm chăm nhìn bóng lưng anh ta, nhưng có vẻ Tuấn Trạch sẽ không để yên cho Vân Ngọc.
Vinh Huy chắc chắn sẽ phải để mắt đến Vân Ngọc hơn nữa.
Nhưng hiện tại, y không chắc chắn về cảm xúc của chính mình dành cho Vân Ngọc.
Y cảm thấy Trái Đất như đang đổi thay chỉ trong vài ngày, sau cuộc cãi vã khiến y muốn bảo vệ Vân Ngọc.
Bởi vì Tuấn Trạch đột ngột hỏi về điều đó, y chưa thể chắc chắn cảm giác đó liệu có phải tình yêu? Có lẽ đó chỉ xuất phát từ sự thương hại, hoặc có lẽ y thật sự đã yêu, nhưng chắc chắn một điều, y muốn bảo vệ Vân Ngọc bằng mọi giá.
-----
Vân Ngọc tham gia buổi học trong căng thẳng tột độ.
Cậu liếc nhìn chỗ ngồi trống trơn của Vinh Huy rất nhiều lần, bởi vì cậu sợ rằng Tuấn Trạch có thể sẽ tẩn Vinh Huy một trận mất.
Sau nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Vinh Huy cuối cùng cũng có mặt tại lớp học.
Y chỉ giải thích rằng y ngủ quên.
Giáo viên để y về chỗ ngay vì đây là lần đầu tiên Vinh Huy đi muộn.
Đôi mắt Vân Ngọc không rời khỏi bóng dáng Vinh Huy một chút nào.
Cậu kiểm tra từ đầu tới chân để nhìn xem liệu Vinh Huy có bị thương chỗ nào không.
[Pupa: Tại sao cậu có vẻ lo lắng cho Vinh Huy quá vậy? Hôm qua cậu nói rằng cậu muốn cào lên bản mặt của anh ta mà?]
[À thì, hệ thống, tao vẫn ghét anh ta đấy chứ, nhưng Vinh Huy đã giúp tao và bảo vệ tao khỏi Tuấn Trạch.
Tao có nghĩa vụ phải kiểm tra xem anh ta có bị thương hay không.
Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta bị Tuấn Trạch tẩn cho một trận, và khuôn mặt đẹp đẽ đó bị phá hủy? Hoặc có lẽ Tuấn Trạch đã đe dọa sẽ chèn ép sự nghiệp của Vinh Huy thì sao? Vinh Huy là một nghệ sĩ sáng giá, tao không muốn anh ta bị thương chỉ vì tao!]
[Pupa: ...Cậu nói như thể cậu là mấy nhân vật chính trong truyện vậy.]
Vân Ngọc phớt lờ hệ thống.
Cậu chỉ lo lắng vì cảm thấy tội lỗi với Vinh Huy.
Cậu biết cảm kích chứ, đặc biệt là người đã giúp cậu.
Vì vậy, Vân Ngọc đã cố gắng tiếp cận Vinh Huy trong giờ giải lao thứ hai, vì Vinh Huy đã đặt ra quy định không muốn có fan nào trong giờ giải lao này, y phải đến câu lạc bộ của mình.
Vân Ngọc chặn đường đi của Vinh Huy và mở lời, “Anh ta có làm anh bị thương không?”
Vinh Huy cực kỳ ngạc nhiên với Vân Ngọc khi cậu chủ động tiếp cận y trước.
Vinh Huy trưng ra vẻ mặt thân thiện với nụ cười lịch thiệp trả lời “ Tôi vẫn ổn.
Cậu ta không làm gì với tôi cả”
“T-Tôi xin lỗi vì để anh một mình.
Nhưng, cảm ơn anh đã giúp tôi.
Anh có muốn gì không? Tôi sẽ đáp lại anh như lời cảm ơn.”
Vinh Huy liếc nhìn đôi tai đỏ chót của Vân Ngọc.
Y bật cười.
Chắc hẳn rất khó khăn cho Vân Ngọc để có thể nói vậy.
“Tôi không cần gì cả, nhưng…” một ý tưởng nảy ra trong đầu Vinh Huy, y nhìn xung quanh để nhìn xem có fan nào của y ở đây không.
Khi đã chắc chắn ở đây hoàn toàn vắng người, y tiến lại gần tai của Vân Ngọc và thì thầm.
“Vì ngày mai là cuối tuần, tôi muốn đến hiệu sách.
Nếu cậu muốn nói lời cảm ơn với tôi, đi cùng tôi đến hiệu sách nhé.”
Vân Ngọc đỏ bừng khuôn mặt, cậu gật đầu lia lịa.
Vinh Huy hài lòng với lời chấp thuận này.
Y rảo bước đến câu lạc bộ với tâm trạng thư thái nhẹ nhàng.
[Ah, Vinh Huy có thể là một người thật lãng mạn, anh ta thậm chí còn sắp xếp lịch hẹn cho bọn tao nữa..]
[Pupa: Mới ngày hôm qua thôi, cậu còn nói là anh ta thật kiêu ngạo, vậy mà bây giờ cậu nói anh ta lãng mạn.
Tôi bắt đầu nghĩ rằng sự đánh giá cảm tính của cậu thật đúng là không đáng tin.]
[Pupa, mọi người đều phải thay đổi thôi.
Ai mà biết được, có lẽ Vinh Huy thực sự đã thay đổi trở thành một người đàn ông tốt.]
[Pupa: Anh ta thật sự đã thay đổi sau khi BÍP của cậu cọ xát với anh ta.
Tôi có thể nhìn thấy đấy, hóa ra cậu là một trong những kí chủ biếи ŧɦái thích bạch bạch bạch đó.]
[Này! Đó chỉ là một tai nạn!]
Vân Ngọc đã kiểm tra Fatemeter, và Fatemeter của Vinh Huy lại tăng lên %.
Vân Ngọc chưa bao giờ hẹn hò trong thế giới thực, nếu cậu đến hiệu sách với Vinh Huy, đây sẽ là lần đầu tiên cậu hẹn hò.
Cậu thật sự rất háo hức.
(GinGin: rồi lần đi đến khu ổ chuột với Michael của tui thì sao,...!cũng miễn cưỡng coi là lần hẹn hò mà đúng không..
Tội nghiệp Michael của tui quá huhu)
Đầu óc của Vân Ngọc như đang ở trên mây, nhưng cậu quên mất nguy hiểm đang rình rập xung quanh.
Khi Vân Ngọc đang trên đường trở về ký túc xá sau giờ tan học, một chiếc Mustag đen đột nhiên đỗ xịch lại trước mặt cậu.
Xe mustang nha quý zị, không chê anh nghèo thì lên xe anh đèo.
Mới là học sinh cao trung nên anh mới tậu chiếc xe có gần tỉ thôi…
Cửa sổ hạ xuống.
và một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Vân Ngọc.
Tuấn Trạch cười gằn.
“Lên xe, trước khi tao bóp nát đầu mày, anh bạn tôm bé nhỏ ạ.”.