[Pupa: Ding! Breakmeter tăng lên %.]
[Chờ đã, Chuyện gì xảy ra nữa vậy? Đừng làm tao bối rối!!!]
Tuấn Trạch siết chặt vòng tay quanh eo Vân Ngọc và kéo sát cơ thể của hai người sát nhau.
Vệt ửng hồng trên má Vân Ngọc trở nên rõ ràng và lan rộng hơn, Tuấn Trạch hỏi cậu một cách thận trọng, “Vân Ngọc, khu trò chơi điện tử này không có ai khác cả, liệu chúng ta… cậu hiểu mà…”
Vân Ngọc choáng váng, đặc biệt là khi cậu cảm nhận được thứ gì đó đang trở nên...cứng..
[Ah… cùng kích thước với Vinh Huy…, à có thể lớn hơn một chút..]
[Pupa: Cậu có muốn tiếp tục không vậy? Tuấn Trạch vẫn mười bảy tuổi đấy, cậu sẽ quan hệ với một người chưa đủ tuổi hay sao? Đúng là một tên ký chủ vô liêm sỉ, thiếu đạo đức.
Cậu sẽ bị bỏ tù vì tội này đấy.]
[Về mặt kỹ thuật, trong thế giới này tao cũng mới tuổi nha mày, vì vậy
sẽ không có ai bị bỏ tù cả, vì tao và Tuấn Trạch đều chưa trưởng thành.
Nhưng… tao sẽ giữ zin để chờ đợi những lần làm… hoang dã trong tương lai.] (GinGin: à….
uổng công tui gọi em nó là bé, bé gì cái đầu óc đen tối này hả trời=))))
[Pupa: Ồ? Khi tôi nói cậu có thể sẽ mất zin trong tương lai, cậu thực sự đang rất mong đợi điều đó luôn hả?]
[À..
thì… tao có một chút…]
Vân Ngọc không thoải mái cựa quậy, cậu nhẹ nhàng đẩy cằm Tuấn Trạch, “Tuấn Trạch, chúng ta còn chưa trưởng thành nữa.
Chúng ta ta không thể làm thế được…”
Tuấn Trạch cảm thấy cái đẩy nhẹ nhàng của Vân Ngọc càng giống như vuốt mèo con đang cù lét anh.
Hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, anh vùi đầu vào vai Vân Ngọc, “Không sao đâu, chúng ta bằng tuổi nhau, chúng ta có thể…”
(GinGin: hai đứa bây mắn lắm rồi đấy hả>.