“Tôi là Lĩnh Khải, đế vương Zombie..
Chủ tịch Nhu, tôi sẽ bắt cậu phải ăn não của tôi.”
[...]
[Pupa:...]
[Tao có nghe nhầm không vậy?]
[Pupa: Không.]
[Ăn não của anh ta á? Tao không- tao thậm chí không thể tưởng tượng ra được viễn cảnh tao sẽ ăn não của một thây ma luôn đó!!! Thần linh thiên địa ơi!]
[Pupa: Não của thây ma tụ lại thành hạt kết tinh rồi mà, nhớ không? Vậy nên nghĩa là, anh ta muốn cậu ăn hạt kết tinh của anh ta.]
[Vẫn …..]
[Pupa: Có lẽ đó là những gì đã xảy ra với Bích Hà ở thế giới nguyên bản, cậu ấy ăn hạt kết tinh của Lĩnh Khải và trở nên tàn bạo, mất kiểm soát.
Tội nghiệp cậu ấy, cậu ấy là một người thật sự rất tốt.]
[Thế tao thì sao? Mày không cảm thấy đáng thương khi tao phải nuốt thứ hạt đó ư?]
[Pupa: Khởi động lại thế giới luôn là một lựa chọn cậu có thể cân nhắc.]
—
Lĩnh Khải hài lòng với biểu cảm khiếp sợ của Nhu Lan.
Dẫu rằng cậu không thể hiện điều đó một cách rõ ràng, Lĩnh Khải có thể tinh ý nhận ra điều đó thông qua một cử chỉ nhỏ, cái cách cậu lẩn tránh ánh mắt của anh và nuốt nước bọt..
Lĩnh Khải siết chặt quai hàm của Nhu Lan và dùng sức nạy mở, anh bật cười khi bắt gặp chiếc lưỡi hồng hào nhỏ xinh của Nhu Lan, “Chủ tịch Nhu có chiếc lưỡi đẹp thật đấy, nó làm tôi muốn rút nó ra quá.”
Lĩnh Khải dần cúi thấp đầu xuống và môi chạm môi.
Chiếc lưỡi của anh ta tiến sâu càn quét khoang miệng Vân Ngọc.
Cậu cố gắng đẩy chiếc lưỡi đột nhiên hung hăng xâm nhập vào bên trong cậu, nhưng Lĩnh Khải đã làm gì đó với cơ thể cậu khiến cậu đứng sững tại chỗ.
(GinGin: Sao mạnh miệng bảo muốn rút lưỡi con tui mà, tự nhiên nhào vào hôn người ta? Chi zậy má>.