Tống Tinh Dã lại cười lạnh.
Rồi chợt ép sát lại, chống hai tay lên vai cô, bịch, đè thân thể mềm mại của cô xuống.
Đôi mắt anh đỏ tươi như dã thú nổi điên.
Tống Tinh Dã cảm thấy, anh hơi không nhịn được nữa rồi.
Đặc biệt là khi thấy Đường Tuế cứ giả vờ giả vịt trước mặt anh.
Môi mỏng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
Giọng nói cũng vô cùng bạc bẽo.
“Đường Tuế, rốt cuộc cô muốn giở trò gì?”
“Hay là cô cảm thấy, giờ cô chỉ cần tốt với tôi một chút là tôi sẽ thả lỏng cảnh giác rồi để cô muốn làm gì thì làm sao? Rồi lại tổn thương tôi nữa sao?”
Tuy thân thể Tống Tinh Dã gầy gò nhưng lại mang đến một sức ép bức người, bị áp chế như vậy, Đường Tuế lập tức cảm thấy thở không thông.
Đường Tuế cắn răng, lòng khủng hoảng.
Giá trị hắc hóa mới thôi, sao giờ như sắp hắc hóa rồi.
“Hình như cô rất sợ hãi.
”
Tống Tinh Dã bất thình lình cười khẽ, ngón tay toát ra cảm giác lạnh lẽo, sau đó sờ lên mặt cô.
Đường Tuế đỏ mắt, hai tay chắn trước ngực.
Muốn đẩy Tống Tinh Dã ra lại phát hiện cô không thể sử dụng sức mạnh của mình.
“Muốn quyến rũ tôi ư.
”.
ngôn tình hài
Giọng điệu anh lạnh nhạt, nhớ lại lời lúc trước của Đường Tuế.
Đường Tuế ngây ngẩn cả người.
Tống Tinh Dã cười khẽ một tiếng, thân thể cúi thấp hơn.
Khuôn mặt chàng trai bỗng nhiên lại gần, ánh mắt hung tợn trực tiếp đè ép Đường Tuế không thể động đậy được.
Cả người Đường Tuế căng thẳng run rẩy, theo sự đến gần của Tống Tinh Dã mà nhắm mắt lại.
Môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Cô không xứng.
”
Vừa dứt lời, Tống Tinh Dã liền buông tay ra đứng dậy bước ra ngoài không một lần ngoảnh lại.
Đường Tuế mở mắt ra, thấy căn phòng trống rỗng, cũng không còn giọng nói của Tống Tinh Dã.
Cô chống hai tay lên giường ngồi dậy, đôi mắt dầm dề tràn ngập sóng nước, lông mi dài run rẩy.
Luân Hồi Kính: giá trị hắc hóa Tống Tinh Dã -, tổng còn .
Chà.
Đường Tuế có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và xem thường vừa rồi của Tống Tinh Dã.
Vậy mà lại giảm.
Tảng đá lớn trong lòng buông xuống, cô cảm thấy mình rất may.
Bước xuống giường, mang dép lê mềm mại rồi về ngủ.
Còn Tống Tinh Dã lại đang thẫn thờ ngồi trong sân, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng ngắm nhìn dải sao trên trời.
Như có một ngọn lửa to lớn đang lẳng lặng thiêu đốt một góc nào đó trong lòng anh.
Hôm sau.
Đường Tuế tinh thần sảng khoái xuống lầu, vừa ngồi xuống bàn ăn thì Tống Tinh Dã mặt không cảm xúc bưng bữa sáng đến cho cô.
Tống Tinh Dã khó hiểu nhìn cô.
“Đêm qua mưa to, đường núi sạt lở, đầu bếp không lại đây được, bữa sáng hôm nay là tôi làm.
”
Cô có yêu cầu rất cao về ăn uống, đặc biệt chú trọng bề ngoài, phải tinh xảo.
Vừa rồi cầm bữa sáng anh làm, vậy mà không thèm nhìn đã ăn.
Kỳ lạ quá.
“Hả?” Đường Tuế không hiểu gì hết chớp mắt, bi ba bi bô nói: “Chẳng trách sandwich này ngon như vậy.
”
Nói xong lại cắn mạnh cái nữa, miệng nhanh chóng căng phồng lên.
Đôi mắt hạnh long lanh như sao trời.
Tống Tinh Dã:???
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, nói bữa sáng anh ta làm khó ăn, nhục mạ anh ta.
.