"Cộc cộc cộc! "
Cửa bị gõ vang.
“Tiểu thư, cô xong chưa? Tiệc rượu tức sắp bắt đầu rồi.
"
Tống Tinh Dã ở bên ngoài nhỏ giọng thúc giục.
Đường Tuế đứng dậy khỏi giường, cầm váy trắng trên bàn trà lên nhanh chóng mặc vào, có điều, khóa kéo sau lưng! có chút trở ngại.
“Anh, anh vào đây.
”
Giọng cô hơi gập ghềnh, nhưng ngoài ý muốn lại mang theo chút mềm mại ngọt ngào.
Lúc Tống Tinh Dã đẩy cửa tiến vào thì thấy cô đang chân trần đứng trên thảm trải sàn, tuy đã mặc váy lên người nhưng không kéo khóa kéo lên được, lộ ra một mảnh trắng tuyết.
Anh khẽ cau mày: "Tiểu thư?"
“Anh giúp tôi kéo lên đi.
”
Đường Tuế quay đầu nhìn anh.
Luân Hồi Kính nói, anh là đối tượng công lược của cô.
Nhưng độ hảo cảm của anh đối với cô, một chút cũng không có.
Cứ đà này, cô nhất định sẽ kích thích anh hắc hóa.
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu anh đều có thể hủy hoại nhà họ Đường, sau đó bắt đầu giam cầm cô ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời.
Nghĩ tới đây, Đường Tuế có chút sợ hãi, vành mắt chốc lát đã đỏ lên.
Tống Tinh Dã hơi kinh ngạc, bình thường cô đều dùng những lời cực kì chói tai để nhục mạ anh.
Cô sẽ nói rằng, anh là người hạ đẳng, xách giày cho cô cũng không xứng.
Vậy mà hôm nay lại để anh kéo khóa lên cho cô.
Thiếu nữ trước mặt, mặc trên người chiếc váy lụa mỏng trắng thuần, lộ ra khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay, ánh mắt dầm dề, mông lung mơ hồ.
Nếu không phải trên tay anh còn vết xanh tím do bị cô nhéo tối qua, Tống Tinh Dã xém nữa đã tin cô thật sự hồn nhiên trong sáng.
Anh cụp mắt xuống, cười mỉa một tiếng.
Lúc này, e là đại tiểu thư nhà họ Đường trong lúc nhàm chán đã nghĩ ra trò gì đó đi!
Có lẽ, chút nữa thôi, bình hoa trên bàn sẽ được nện lên đầu anh.
Tống Tinh Dã không chần chừ nữa, anh đến trước mặt Đường Tuế, ngón tay thon dài lạnh ngắt cầm khóa kéo kéo lên.
Làn tóc dài của cô rối tung xõa xuống, có một ít dán lên tấm lưng trắng sáng như tuyết của cô.
Tống Tinh Dã nhẹ nhàng hất tóc cô ra, lại vô tình chạm vào tấm lưng bóng loáng non mềm của cô.
Cơ thể Đường Tuế khẽ run lên, ngón tay anh hơi mát.
"Xin lỗi tiểu thư.
"
Tống Tinh Dã vội vàng xin lỗi, cũng dừng động tác lại, vốn tưởng sẽ phải đón lấy trận chửi mắng dữ dội.
Lại phát hiện, người quay lưng với anh, vẫn không nhúc nhích gì.
Trái lại, trên tấm lưng trắng như tuyết bị ngón tay anh không cẩn thận quẹt qua nổi lên một vết đỏ nhạt.
Công Chúa Hạt Đậu?
Tống Tinh Dã buông lỏng ngón tay, tiếp tục giúp cô kéo khóa kéo lên, thế nhưng ánh mắt anh không khống chế được nhìn vết đỏ trên tấm lưng trắng tuyết của cô.
“A! ”
Lúc này Tống Tinh Dã mới lấy lại tinh thần.
Anh thấy mình đã kẹp tóc của cô vào trong khóa kéo.
“Đau.
”
Đường Tuế quay đầu, đôi mắt to ướt dầm dề, mang theo một ít ấm ức quay lại nhìn anh.
Đáng thương sinh động như tiên nữ hạ phàm vậy.
Tống Tinh Dã có phút thất thần.
Nhưng anh biết cô là người làm người khác ghê tởm ra sao.
Ha, giả vờ giống đấy.
Vậy mà còn chưa nổi bão?
Anh rũ mắt, gỡ tóc ra cho cô.
Làm tóc đen rủ trước trán che đi nửa khuôn mặt anh, cũng che đi ánh mắt lạnh lùng của anh.
Luân Hồi Kính: Làm theo nội dung cốt truyện nào, mau mắng anh ta, nếu không cô sẽ bị điện giật.
Đường Tuế: Ta, ta không dám, anh ấy hung dữ quá.
Luân Hồi Kính: ,,.