Lâm Trung ôm cổ tay bị bẽ gãy lăn lộn trên mặt đất, rõ ràng là rất đau đớn.
Đường Hiểu Mạn đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì bị dọa sợ.
Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào, phế vật Đường Tuế này sao có thể lợi lại như thế được.
Nhưng mà, Lâm Trung đang lăn lộn ngay trước mắt.
Cũng không thể không tin.
Đường Hiểu Mạn sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước đã bị Đường Tuế túm tóc.
Túm một cái, sau đó quăng nàng ta ngã xuống đất.
Đường Hiểu Mạn ngã xuống ngay bên cạnh Lâm Trung.
"Ngươi muốn làm gì?"
Đôi mắt của Đường Hiểu Mạn trợn tròn, nhìn Đường Tuế với vẻ khó tin.
Sao Đường Tuế lại bỗng nhiên lợi hại như vậy?
Quả thật là vượt qua sự tưởng tượng của nàng ta.
"Giúp hai ngươi thôi mà.
"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế trắng nõn giống như bánh bao, môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười yếu ớt.
Nàng giơ tay lên, trực tiếp đập cho hai người kia hôn mê.
Sau đó lột sạch quần áo trên người họ.
Đường Tuế nhíu mày nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi ngôi miếu đổ nát.
Theo cốt truyện, người của thôn Khương gia chắc chắn sẽ lần theo đám cháy tìm đến.
Ngôi miếu đổ nát này cũng nằm trong phạm vi tìm kiếm của họ, lúc đó, họ sẽ nhìn thấy Đường Hiểu Mạn và Lâm Trung ở cùng nhau rồi.
Đương nhiên sẽ không thể nào nghĩ mình là Lâm Trung ở bên nhau được.
Nàng cất bước, nhanh chóng đi về phía nhà của Lưu đại phu.
Lưu đại phu là người Đường gia trang, cách thôn Khương gia một con sông.
Đường Tuế đẩy rất nhanh đã đến nơi, gõ cửa, nói rõ ý đồ đến.
Lưu đại phu cực kì kinh ngạc, lúc trước ông ấy nghe được một số tin đồn, nói Đường Tuế không quan tâm đến con gái, không đánh thì sẽ mắng.
Lúc này thế mà lại vì một đứa con gái, mạo hiểm đêm muộn đến đây bốc thuốc.
Nói vậy, tin đồn cũng không thể tin toàn bộ.
Nghĩ như thế, ánh mắt Lưu đại phu nhìn Đường Tuế ôn hòa hơn một chút.
Ông ấy bốc cho Đường Tuế mấy thang thuốc hạ sốt, dặn dò thêm vài câu rồi mới đóng cửa lại.
Đường Tuế cầm theo gói thuốc trở về.
Lúc đi ngang qua ngôi miếu đổ nát.
Thấy trong đó đèn đuốc sáng trưng.
Không ít người cầm theo cây đuốc, hiện tại vốn là ban đêm nhưng ánh đuốc chiếu sáng không khác gì ban ngày.
"Hu hu, ta không muốn sống nữa, đều do Đường Tuế hãm hại ta.
"
Đường Hiểu Mạn vừa thẹn vừa tức, nàng ta muốn hãm hại Đường Tuế, ai ngờ lại bị gậy ông đập lưng ông.
Nàng ta thành thế này rồi, sao có thể gả cho người trong sạch được nữa.
Người của thôn Khương gia nghe lời này của nàng ta, không khỏi cười nhạt.
Tuy nói bọn họ cung không thích mụ la sát Đường Tuế kia.
Nhưng mà, nếu không phải ngươi không giữ chặt cạp quần của mình, ai sẽ thèm nhìn ngươi?
Đường Hiểu Mạn thấy bọn họ không tin mình, nháy mắt nàng ta hết đường chối cãi.
Có điều, nàng ta không tốt, Đường Tuế cũng đừng mơ được yên ổn.
"Ha, vậy các ngươi đi tìm Đường Tuế đi, người phụ nữ kia còn không biết đang tằng tịu với tên đàn ông hoang dã nào đâu.
"
Lời này của Đường Hiểu Mạn vừa dứt, sắc mặt của Khương Vân Thần lẫn trong đám người đen hơn vài phần.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần +, tổng là .
Cẩn thận đó, giá trị hắc hóa mà đạt , mạng nhỏ của cô khó bảo toàn.
Đường Tuế đứng bên ngoài ngôi miếu hoang đổ nát, đột nhiên nghe được âm thanh của Luân Hồi Kính, sợ tới mức run rẩy cả người.
Lạnh run, còn có điểm nữa thôi.
Toang rồi.
Bàn tay nhỏ bé của Đường Tuế nắm chặt lấy gói thuốc, đi vào bên trong ngôi miếu đổ nát.
"Đường Hiểu Mạn, ngươi nói linh tinh gì đó?"
Đột nhiên, một tiếng này của Đường Tuế, khiến cho toàn bộ những người có mặt trong miếu đều ngẩn ra.
Trong đó có cả Đường Hiểu Mạn.
"Hơn nửa đêm ngươi chạy đến không phải vì léng phéng với đàn ông thì là vì cái gì?".