“Anh ơi.
”
“Có thể dùng cơm rồi.
”
Đường Tuế mang theo túi giữ nhiệt, đi đến trước bàn trà rồi lấy hết đồ ăn trong túi ra.
“Vì là bữa khuya nên em làm rất đơn giản, chỉ là Tteokbokki bình thường thôi.
”’
Đường Tuế giương mắt nhìn Cố Đình Uyên nói.
Đúng lúc này, Cố Đình Uyên cũng vừa vặn bước đôi chân dài đến trước mặt Đường Tuế.
Anh ngồi xuống, mở hộp cơm ra, nhìn Tteokbokki bình thường cô nói mà trầm mặc.
Tteokbokki này, nhìn không bình thường chút nào.
Tteokbokki màu trắng, bên trên còn có chữ I.