Đường Tịch Dao biết rất rõ những lời của Đường Tuế đã trở thành cái gai trong lòng mẹ Cố.
Cô ta chớp mắt, nước mắt lập tức tuôn rơi.
Khóc không thành tiếng.
“Cháu biết hiện tại mình có nói gì, mọi người cũng sẽ không tin cháu.
”
“Em nói bậy bạ gì đó, em nói gì anh cũng tin em.
”
Cố Đình Tước nắm lấy tay Đường Tịch Dao, còn đưa đến bên môi hôn một cái.
“Còn nữa, không cho phép em nói những lời này, anh sẽ không vui.
”
Đường Tịch Dao khẽ gật đầu, mặt cũng đỏ lên.
Vẻ mặt của mẹ Cố lại đầy ghét bỏ, rốt cuộc bà ta đã sinh ra đứa con trai gì thế này.
Nếu hai người kết hôn, còn không phải Đường Tịch Dao sẽ cưỡi lên đầu lên cổ anh ta sao.
Mẹ Cố nghĩ đến chuyện này thì trong lòng có chút không thoải mái.
“Cuối cùng cô có nói hay không?”
Sắc mặt của mẹ Cố hơi mất kiên nhẫn.
Mẹ Đường ngồi bên cạnh nhìn mẹ Cố như vậy, cũng có chút không vui.
Tuy rằng nhà họ Đường của bọn họ không bằng nhà họ Cố, nhưng người đứng đầu nhà họ Cố là Cố Đình Uyên, chứ không phải là Cố Đình Tước.
Mặc dù Cố Đình Tước là người nhà họ Cố, nhưng trong tay cũng không có gì, còn không bằng Tịch Dao của bọn họ.
Nhà bọn họ chỉ có một đứa con gái là Tịch Dao, sau này mọi thứ sẽ thuộc về Tịch Dao.
Là đối tượng để bà ta tra tấn sao?
Bà ta chuẩn bị phản bác lại.
Thì cha Đường ngồi bên cạnh, nắm tay bà ta, nhẹ nhàng vỗ về.
Mẹ Đường nhìn qua, cha Đường lắc đầu.
Mẹ Đường thấy vậy, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Mặc dù Tuế Tuế không phải là con gái nhà họ Đường, nhưng từ nhỏ cô ấy đã lớn lên cùng cháu, hơn nữa sức khỏe của cháu vẫn luôn không tốt, Tuế Tuế đã hiến máu cho cháu rất nhiều lần, ở trong mắt cháu, cô ấy rất quan trọng.
”
“Cháu biết cô ấy thích Đình Tước, còn là yêu sâu đậm, cháu không còn cách nào khác, chỉ có thể đè nén suy nghĩ trong lòng, thành toàn cho bọn họ.
”
“Mãi cho đến khi bọn họ ly hôn.
Cháu mới biết được cuộc hôn nhân này không nhận được sự chúc phúc, ngược lại còn là gông xiềng trói buộc ba người bọn cháu, cả ba người đều không vui, đều không hạnh phúc.
”
“Bác gái, cháu biết hiện tại cháu có nói gì bác cũng không muốn nghe, nhưng cháu và Đình Tước thật sự yêu nhau, hy vọng bác đừng… Bài xích cháu.
”
“Mong bác cho bọn cháu ở bên nhau, được không ạ?”
Đường Tịch Dao nói xong, lại bật khóc như mưa.
Cố Đình Tước đứng cạnh nghe Đường Tịch Dao nói vậy, lại nhìn cơ thể yếu ớt của cô ta khóc đến run rẩy, trong lòng có chút không nỡ.
Anh ta nhanh chóng ôm chặt Đường Tịch Dao vào lòng, rồi giương mắt nhìn mẹ Cố.
“Mẹ, con muốn kết hôn với Tịch Dao, bọn con muốn lập tức ở bên nhau.
”
Cố Đình Tước cảm thấy mình không thể đợi nữa.
Mẹ Cố thấy Cố Đình Tước giống như kẻ điên.
Nhất thời cũng hết cách.
Tuy rằng bà ta không thích bộ dạng luôn bệnh tật của Đường Tịch Dao.
Một người phụ nữ như vậy thì sao có thể sinh con đàn cháu đống cho nhà họ Cố chứ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cưới Đường Tịch Dao về, cũng có nghĩa là tóm được cả nhà họ Đường vào tay.
Hiện tại con trai bà luôn bị Cố Đình Uyên chèn ép khắp nơi.
Có sự hỗ trợ từ bên ngoài, không chừng lại là một chuyện tốt.
.