Dù sao thân phận và địa vị của hắn, đều còn đó.
Bọn họ ngồi xe ngựa, trở về thành Dương Châu.
Đường Tuế không về nhà mà trực tiếp bảo mã phu đưa đến cửa hàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!
.
Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga
.
Đợi Mùa Phượng Nở
.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Cũng may từ thành Dương Châu qua vùng ngoại ô cũng chỉ mất nửa canh giờ.
Xe ngựa vừa dừng lại, Đường Tuế liền vội vàng nhảy xuống xe.
Nhìn cửa hàng nhà mình bị người bao quanh cả trong lẫn ngoài.
Bên trong còn có tiếng gào, tiếng khóc của nữ nhân.
“Cửa hàng các ngươi là hắc điếm, không biết đã làm ra món gì mà đã lại chết nam nhân của ta...”
Đường Mộc Nguyệt được nha hoàn đỡ, muốn đi qua xem thử nam nhân kia, lại bị người đàn bà kéo lại.
“Ngươi muốn làm gì, nam nhân của ta cũng đã ngất rồi, ngươi còn muốn ném đá giấu tay hay như nào.”
"A phi, thật chẳng ra gì."
Đường Mộc Nguyệt thấy nàng ta cứ xô xô đẩy đẩy thì nhanh chóng lui lại, sợ nàng ta chạm vào mình.
Người đàn bà dường như đã đoán mò ra lo lắng của Đường Mộc Nguyệt, cười mỉa một tiếng, còn cố ý dùng cái xác béo của mình ập đến bên người Đường Mộc Nguyệt.
Nha hoàn chỉ có thể vịn Đường Mộc Nguyệt, liên tục lùi về phía sau.
"Ha ha ha.”
Người xem kịch chung quanh không khỏi cười phá lên.
Đường Tuế vội vàng chạy tới, đẩy người đàn bà kia ra ngoài.
Cái thân béo ú của người đàn bà kia ngã ngửa một cái rồi nằm trên mặt đất không bò dậy nổi.
Như con rùa đen chà bá.
"Ái chà chà, Đường gia bắt đầu ức hiếp người.”
“Đưa ta thứ gì đó đi, để ta nhét họng nàng ta lại.”
Đường Tuế nhìn tiểu nhị bên cạnh.
Cửa hàng lớn có nhiều người như vậy, lại không có ai hữu dụng.
“Vâng.”
Thúy Nhi định cầm khăn lau đi qua, thì người đàn bà trên mặt đất lại giả bộ bày ra dáng vẻ hung ác, nhe răng trợn mắt như muốn ăn thịt người.
"Làm gì, dám qua đây ta sẽ cắn chết ngươi."
Đường Tuế không thèm để ý nhếch môi rồi đi về trước mấy bước, cầm khăn lau trên bàn, nhét vào miệng người đàn bà.
Hai tay người đàn bà không có trói buộc gì nên thành thạo xé khăn lau trong miệng ra.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”’
“Cây này đáng lẽ ta nên hỏi ngươi mới đúng, người xảy ra sự cố, một không gọi đại phu, hai không để cho người ta tới gần, trong lòng người đây, rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?"
Giọng Đường Tuế mang theo một ít ngờ vực.
"Đi mời đại phu lại đây."
Nói xong, nàng cũng đi về phía nam nhân nằm sấp trên bàn.
Đi chưa được mấy bước, người đàn bà nằm dưới đất cũng không màn gì nữa mà giãy nãy bò lên, lăn một vòng đến trước mặt người nam nhân, duỗi tay bám lấy, không cho Đường Tuế đến gần.
“Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm gì với nam nhân của ta, ta cho ngươi biết, nam nhân của ta chính là ăn đồ ăn trong điếm các ngươi rồi xảy ra chuyện, các ngươi nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lý."
"Ngươi yên tâm, nếu vị khách này thật sự vì ăn thứ gì đó trong quán chúng ta mà xảy ra chuyện thì Đường gia chúng ta sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Đường Tuế nói xong, liếc mắt nhìn lên bàn một cái, tất cả món ăn đều bình thường, cũng không có bổ nghịch gì nhau.
Nàng nghiêng đầu, nhìn sắc mặt nam nhân.
Hồng nhuận, không giống có chuyện gì.
“Ngươi không để chúng ta tới gần, được, đợi chút nữa đại phu đến, ngươi...".