“Vợ ơi, sao em luôn đi ngủ vậy!” Giọng Lục Thời Minh trong suốt, nghe ra được anh có chút phàn nàn: “Anh nhớ em.
”
Đường Tuế vừa nghe giọng nói này thì lập tức tỉnh táo.
Ồ, hiện tại đã đến buổi tối.
“Hiện tại mấy giờ rồi.
”
Đường Tuế đưa tay xoa đôi mắt, cả người vẫn lười biếng nằm đó, không muốn động đậy.
“Chín giờ rưỡi.
” Lục Thời Minh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, trả lời một câu.
“Đã trễ như vậy rồi à.
” Đường Tuế nằm trên giường, uể oái nói: “Có chút đói bụng.
”
“Em muốn ăn gì, chồng sẽ nấu cho em.
” Lục Thời Minh nhẹ nhàng ôm Đường Tuế vào lòng, trên mặt đầy cưng chiều.
“Ừm --” Đường Tuế suy nghĩ rất lâu, nhưng bởi vì vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn chưa hoạt động: “Tùy anh!”
Thật sự không biết ăn cái gì.
“Vậy ăn mì sợi nhé??”
“Không muốn.
”
“Sủi cảo thì sao??”
“Không muốn.
”
“Anh xào rau cho em nhé, thế nào??”
Lục Thời Minh cảm thấy cô nói tùy tiện, nhưng không hề tùy tiện, đùa dai cắn vào lỗ tai của cô.
Đường Tuế cảm thấy ngứa, nhanh chóng né tránh.
“Em muốn ăn BBQ.
”
Đường Tuế bỗng lóe lên suy nghĩ, chắc chắn Lục Thời Minh kiêu ngạo chưa từng ăn món này.
“Anh có thể làm BBQ, nhưng hiện tại cần thời gian đi mua nguyên liệu nấu ăn.
”
Lục Thời Minh còn vô cùng nghiêm túc tự hỏi một chút.
“Có thể chọn giao hàng, làm gì còn cần mình đi mua chứ!” Đường Tuế nói xong thì cầm lấy điện thoại bắt đầu chọn món: “Em sẽ chọn món, mời anh ăn.
”
“Vợ ơi, em thật là tốt.
”
Lục Thời Minh đến gần, gương mặt dán lên trên mặt Đường Tuế, cuối cùng còn hôn lên hồ mặt cô một cái.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem tivi, chờ giao hàng đến.
”
Đường Tuế đẩy Lục Thời Minh ra, bước xuống giường.
Cô đi dép lê mềm mại vào, phong thái xinh đẹp đi tới phòng khách.
Lục Thời Minh đi theo sau lưng cô, cùng ngồi xuống sô pha.
“Em có muốn ăn gì không??”
Ánh mắt Lục Thời Minh dịu dàng, vẫn luôn dừng trên người Đường Tuế, chưa từng dời đi.
Đường Tuế tập trung tinh thần chuyển kênh, đang muốn tìm chương trình giải trí.
“Dâu tây??”
Sắc mặt Lục Thời Minh ngây ra.
“Làm sao vậy? Anh không thích ăn dâu tây sao?”
Đường Tuế cười khanh khách hỏi.
“Không thích.
” Mặc dù Lục Thời Minh của buổi tối vẫn từ chối, giống như anh căm thù dâu tây đến tận xương tuỷ.
“…”
Lục Thời Minh mím môi, không có mở miệng.
“Anh không nói thì đi lấy đồ giúp em với, em muốn ăn một chút.
”
Đường Tuế chớp mắt, đôi mắt trong veo nhìn Lục Thời Minh.
“Được.
” Lục Thời Minh đi vào phòng bếp, nhanh chóng quay lại, đặt những đồ cô muốn lên bàn trà.
“Chồng ơi.
”
Ngón tay Đường Tuế cầm một quả dâu tây, đưa đến bên môi.
Tay cô trắng nõn, môi hồng hồng, dâu tây cũng hồng hồng.
Người đẹp nghiêng nước nghiêng thành ăn dâu tây, một bức hình ảnh như vậy làm cho trong lòng Lục Thời Minh bắt đầu rung động.
Đường Tuế ăn gì cũng thật sự quá đáng yêu.
Cô ăn một miếng, còn nửa quả dâu tây.
Cô còn nói chuyện không rõ, lại bỗng có chút hờn dỗi.
“Anh cũng ăn một chút đi.
”
Cô nói xong thì đưa đầu nhỏ đến trước mặt Lục Thời Minh.
Đôi mắt Lục Thời Minh hẹp dài giống như dòng suối chứa các vì sao, vào lúc này càng rực rỡ.
.