Hai chữ không đi ở trong miệng muốn nói ra, cuối cùng lại bị anh đè xuống.
"Đi.
"
"Vậy chúng ta đi thôi, có một nhà hàng Tây Ban Nha mới ở gần đây, tôi đã xem ảnh, thấy món nào cũng ngon hết.
"
Đường Tuế cười, mắt híp lại thành một đường thẳng.
"Chúng ta nhanh đi ăn cái này đi.
"
Từ lúc Lục Thời Minh từ phòng làm việc ra bên ngoài, Đường Tuế giống như là một món đồ trang sức nhỏ treo trên người anh vậy, làm thế nào cũng không bỏ ra được.
Dù sao, cũng là anh tự nguyện.
Hai người đi vào nhà hàng gọi một bữa ăn, cánh tay của Lục Thời Minh đã bị Đường Tuế ôm ở trong ngực, cái đầu nhỏ của cô còn dựa vào trên bả vai Lục Thời Minh.
"Vui không?" m thanh mềm mại ngọt ngào, ngay lập tức làm cho trái tim Lục Thời Minh có chút gợn sóng.
"! "
"Bẹp ~"
Tuy nhiên, anh chưa kịp nói gì, Đường Tuế đã thoải mái hôn lên mặt anh một cái.
"Hi! "
Đường Tuế cười, so với ăn mật đường còn ngọt hơn.
Trong lúc nhất thời, Lục Thời Minh cảm thấy lượng đường hôm nay đã vượt mức quy định, giống như cho dù không ăn cơm cũng không có vấn đề gì.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa Lục Thời Minh -, giá trị hắc hóa còn lại .
Lúc nghe được âm thanh của Luân Hồi Kính, thật sự khiến cho Đường Tuế giật mình.
Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện gì đặc biệt hiếm lạ.
Dù sao, bây giờ cô cảm thấy, mình hoàn toàn có thể gây khó dễ cho Lục Thời Minh.
Luân Hồi Kính: Tôi khuyên cô không nên làm gì quá đáng.
Đường Tuế kiêu ngạo hừ một tiếng, cô làm như vậy mà coi là quá đáng sao.
Chủ yếu là làm tốt mọi việc là được.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, toàn bộ quá trình ăn cơm phải để cho Lục Thời Minh đút cho cô.
Đường Tuế vừa nghe, liền biết Luân Hồi Kính không có việc gì làm nên muốn gây sự đây mà.
Vừa vặn lúc này, nhân viên phục vụ vừa bưng một phần thức ăn lên, đặt ở trước mặt bọn họ.
"Ăn đi.
"
Lục Thời Minh không biết tại sao, Đường Tuế ngồi ở bên cạnh anh, trái tim anh luôn hỗn loạn muốn nhảy về phía trước.
Trong thời gian ngắn, không thể ổn định lại.
Đồ ăn đã đưa đến, cuối cùng cũng im lặng được một lúc.
Lục Thời Minh lấy đồ ăn trên bàn, đẩy về phía Đường Tuế.
"Anh đút cho tôi.
" Đường Tuế nghiêng đầu, không nhìn thức ăn, ánh mắt giống như muốn câu dẫn người của cô đang nhìn Lục Thời Minh.
"Cái gì?” Thoáng chốc, Lục Thời Minh còn tưởng rằng là mình nghe nhầm.
"Tôi nói muốn anh đút tôi, tôi muốn ăn thịt tôm này.
"
Ngón tay trắng nõn của Đường Tuế nhẹ nhàng chỉ mâm thức ăn trước mắt, ra hiệu cho Lục Thời Minh đút cho mình.
Lục Thời Minh nghe vậy, ngón tay thon dài hơi cong lại, cuối cùng vẫn cầm đũa trên bàn kẹp một con tôm lớn bỏ vào trong đĩa, bắt đầu bóc tôm giúp Đường Tuế.
Thịt tôm trắng nõn được bóc ra, vừa mới chuẩn bị đặt vào trong đĩa của Đường Tuế.
"A! "
Nhưng Đường Tuế đã há miệng ra, dùng đôi mắt đen như quả nho nhìn anh đầy mong đợi.
Ngón tay Lục Thời Minh hơi ngừng lại một chút, ngón tay anh vẫn cầm thịt tôm bỏ vào trong trong miệng Đường Tuế.
Đôi môi mềm mại của Đường Tuế ngậm lấy thịt tôm, nhai ở trong miệng, mùi thơm ngào ngạt tràn ngập trong khoang miệng.
"Ăn rất ngon.
"
Đường Tuế ăn xong, vẫn còn chưa thỏa mãn.
Ánh mắt vẫn nhiệt tình nhìn chằm chằm thịt tôm trong tay Lục Thời Minh, Lục Thời Minh không khỏi bật cười, đem thịt tôm đã bóc đưa vào trong miệng Đường Tuế.
Đam Mỹ Hiện Đại
Hai tay Đường Tuế chống cằm, miệng nhỏ chuyển động, đưa mặt đến trước mặt Lục Thời Minh.
Khuôn mặt tươi cười phóng đại: "Thịt tôm mà chồng em bóc vô cùng ngọt.
".