Nhưng mà tâm trạng vui vẻ này cũng không duy trì được lâu lắm, vì Lưu Nguyệt vốn đang ở trong phòng ngủ chính chơi game, vừa chơi xong một ván đang chuẩn bị bắt đầu ván mới, thì nghe thấy tiếng mẹ cô ta chửi bậy.
Cô ta nhíu mày, bỏ di động xuống đi ra ngoài.
Lưu Nguyệt tất nhiên biết anh trai cô ta đang chuẩn bị làm gì Đường Tuế, cô ta thậm chí còn tràn ngập ác ý muốn nhìn thấy cảnh Đường Tuế bị thương tổn, để xem xem lúc đó khuôn mặt xinh đẹp kia sẽ lộ ra biểu cảm gì.
Cô ta thật sự rất ghen tị với Đường Tuế, chỉ ra một đứa ngốc mà thôi, sao lại có thể sinh ra trong gia đình có tiền như vậy chứ.
Còn có dáng vẻ xinh đẹp như thế.
Mà cô ta, chỉ là con gái của bảo mẫu, cho dù mặt một thân đồ hiệu, dùng mĩ phẩm đắt tiền, nhiều nhất cũng chỉ được xem như thanh tú.
Nghĩ thế, trong lòng Lưu Nguyệt đã vặn vẹo đến mức muốn hủy diệt Đường Tuế hoàn toàn.
Lưu Nguyệt vốn nghĩ khi mình đi ra sẽ nhìn thấy Đường Tuế quần áo không chỉnh tề, cả thân mình tràn đầy vết thương.
Kết quả lại thấy Lưu Quân hôn mê bất tỉnh và Lý Nguyệt Nga la hét trong đau đớn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!
.
Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga
.
Đợi Mùa Phượng Nở
.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Lưu Nguyệt hét lên một tiếng, phản ứng đầu tiên là đi qua đánh Đường Tuế.
"Con ngốc kia.
Mày cũng dám đánh mẹ tao.
Gan mày lớn nhỉ.
Xem xem hôm nay tao có đánh chết mày không?"
Đường Tuế nhìn thấy Lưu Nguyệt có vẻ mặt xấu xí dữ tợn thì tỏ vẻ ghét bỏ nhíu mày.
Cũng dám mắng cô.
Đôi mắt đen nhánh long lanh của Đường Tuế hiện lên vẻ lạnh lùng chết chóc, nếu Lưu Nguyệt để ý kĩ thì sẽ phát hiện ra đó không phải ánh mắt một con người nên có.
Nhìn thấy Lưu Nguyệt đang chạy tới, Đường Tuế thậm chí không muốn dùng tay đánh nàng ta, tầm mắt của cô dừng trên cây chổi ở ban công.
Cô thuận tay cầm cây chổi lên, ném thẳng vào đâu Lưu Nguyệt.
Hoàn hảo là cô đã khống chế lực đạo, không đến nỗi đánh chết hay đánh ngất Lưu Nguyệt mà chỉ khiến cô ta bị đau.
Đầu Lưu Nguyệt sưng đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy, cô ta đau đớn chớp mắt một cái, sau đó hét ầm lên.
m thanh sắc nhọn đến nỗi có thể xé rách màng nhĩ.
Đường Tuế trực tiếp dùng chổi tát vào miệng cô ta, nóng nảy quát lớn: "Câm! Miệng!"
Tuy rằng giọng nói mềm mại, nhưng phối hợp với hành vi bạo lực của cô, vẫn có lực uy hiếp.
Miệng Lưu Nguyệt vẫn còn dính lông chổi, cô ta thậm chí còn có thể nếm được vị khoai tây chiên mà vừa nãy cô ta làm rơi ra đất, rồi bắt Đường Tuế dùng chổi quét sạch.
Cô ta lập tức ngậm chặt miệng lại, ánh mắt trợn tròn nhìn Đường Tuế, trong đó cũng mang theo tia kinh ngạc và sợ hãi.
Mà Lý Quế Nga té ngã trên mặt đất cũng có tâm trạng tương tự, bình thường ức hiếp Đường Tuế quen rồi, bỗng nhiên bị cô phản kháng, đám người có tính cách chuyên bắt nạt kẻ yếu như họ cảm thấy sợ hãi.
Nơi này là nhà của nguyên chủ, đương nhiên là địa bàn của cô.
Cho nên cô muốn đuổi tất cả bọn họ đi.
Đám người Lý Quế Nga không dám đối đầu cùng Đường Tuế, chỉ kịp lấy điện thoại di động, sau đó kéo Lưu Quân còn hôn mê ra khỏi nhà.
Nhìn thấy cửa lớn trước mặt đóng chặt, Lưu Nguyệt vẫn đang mặc áo ngủ không dám tin bọn họ lại bị một con ngốc đuổi ra khỏi nhà.
"Mẹ, chúng ta cứ đi như vậy sao?" Lưu Nguyệt tức giận, rồi lại vô thức hạ giọng hỏi Lý Quế Nga.
Ánh mắt Lý Quế Nga cũng oán hận nhìn chằm chằm cửa lớn, cắn răng thấp giọng nói: "Tất nhiên là không thể cứ như vậy mà đi."
Bà ta đã ở nhà này mười lăm năm, đã sớm coi tất cả những đồ vật ở chỗ này là của mình.
Huống chi, với năng lực và độ tuổi của bà ta, đi đâu tìm một công việc vừa nhàn hạ vừa lương cao như thế này nữa.
Lưu Nguyệt hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lý Quế Nga không đáp, chỉ cầm lấy di động gọi điện cho quản gia nhà họ Đường.
- ----
Trong nhà, Đường Tuế đi xung quanh một vòng, nghĩ muốn lấy căn phòng có diện tích lớn nhất làm phòng ngủ..