Nói xong cúi đầu, ông thầm than thở.
Đánh đến nỗi vào bệnh viện, quan hệ có thể tốt được sao?
Còn có mặt mũi mà hỏi.
Sáng mai, ông sẽ lập tức mật báo cho bà chủ.
Nghe quản gia Lâm nói vậy, Cố Kim Triều bỗng cảm thấy, độ chính xác của bản báo cáo điều tra cũng không cao lắm.
Anh phải tự mình từ từ quan sát.
Nếu là thật, tất nhiên anh sẽ yêu thương cô nhiều hơn.
Nhưng nếu là giả, anh sẽ tiễn cô xuống địa ngục.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Kim Triều cũng trở nên sắc bén.
Đường Tuế nằm trên giường như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Thật ra cô đã tỉnh từ lâu, nhưng vì cảm nhận được một ánh mắt nguy hiểm vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.
Không chút ngoài ý muốn, là Cố Kim Triều.
Đáng chú ý hơn là cô còn nghe thấy Cố Kim Triều hỏi quản gia quan hệ của bọn họ, Đường Tuế càng nghe máu càng chảy ngược.
May mà quản gia trả lời lập lờ, trước mắt hẳn là cô sẽ không có vấn đề gì.
Chuyện xảy ra giữa nguyên chủ và Cố Kim Triều tối qua sẽ không có ai biết được.
Khoan!
Camera.
Không biết trong đại sảnh có camera không.
Nghĩ tới đây, Đường Tuế chợt căng thẳng.
Lát nữa cô phải kiếm tra rõ ràng mới được.
Nghĩ nghĩ, cô định nằm trên giường bệnh giả vờ ngủ nhưng làm thế nào không ngủ được.
Vậy là cô mở mắt ra.
"Cô chủ tỉnh rồi.
"
Quản gia Lâm luôn chú ý bên này.
Haizz, cô gái nhỏ trông vừa xinh đẹp vừa phúc hậu.
Vốn dĩ hai chị em gả cho chú cháu đã là trò cười cho thiên hạ.
Biết nói sao được, bà chủ thật sự rất thích cô gái này, bà luôn hy vọng cô có thể xua tan một phần lệ khí trên người cậu chủ.
Ao ngờ! Mọi chuyện lại ra nông nỗi như bây giờ.
Mặc dù camera đã bị cậu chủ đập bỏng, nhưng nhìn vết bầm trên cổ cô gái nhỏ, chắc chắc là do cậu chủ bóp con gái nhà người ta, rồi không kìm nén được nội tâm bạo ngược, dùng bình hoa tự đập mình.
Chắc chắn là thế rồi.
"Cậu chủ, cậu về phòng ngủ hay là nghỉ ngơi ngay tại đây?"
Quản gia Lâm xoay người, dò hỏi Cố Kim Triều.
"Về phòng đi.
"
Cố Kim Triều nhìn thoáng qua phòng bệnh, mắt đầy tròng trắng.
Trong mắt tràn lên sự chán ghét.
Quản gia Lâm lập tức sai người đến thu dọn.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, để Cố Kim Triều ôm cô trở về.
Đường Tuế:!!!
Cô hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Mặc dù giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều chỉ có , nhưng có thể nhìn ra được, người này rất lạnh lùng.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ hình như hơi khó khăn.
Luân Hồi Kính: Cốt truyện này cũng không phải cái khó nhất.
Đường Tuế:!!!
Không có khó nhất, chỉ có khó hơn.
Đường Tuế ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Kim Triều.
"Ông, xã.
"
Cô sợ hãi gọi một tiếng, nhỏ như muỗi kêu.
Nghe có hơi không được tự nhiên, tầm mắt anh dừng lại trên giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ trên bàn, dù sao vẫn danh chính ngôn thuận.
"Sao thế?"
Anh cộc cằn đáp lại sau đó đột ngột đứng lên.
Nghe giọng điệu này của anh, cơ thể Đường Tuế hơi cứng đờ, theo bản năng co rụt người ra sau.
"Em, em muốn anh ôm em về.
"
Đường Tuế căng da đầu trả lời, giọng nói run rẩy, ngay cả hàng mi cong dài cũng run rẩy theo.
Cô rất sợ anh.
Cố Kim Triều nhíu mày, bước đến trước mắt Đường Tuế, thấy cô co người như con chim cút nhỏ.
Trong lòng thoáng nghi ngờ.
"Không phải em nói tôi rất yêu em sao?".