Hả hả hả?
Đường Tuế đột ngột ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào Cố Kim Triều.
"Em mới không về nhà đâu.
"
Đường Tuế nhìn một bàn mỹ thực, cô còn chưa thưởng thức hết.
Sao có thể về nhà được.
"Đừng hòng lừa em về.
"
Đường Tuế khịt mũi, tiếp tục ăn Tamagoyaki.
Oa oa oa, thật sự ngon quá đi.
Năm tháng bình yên, những thứ ồn ào xung quanh đều không liên quan gì đến họ.
Sau khi ăn xong, Đường Tuế sờ sờ cái bụng căng phồng của mình, rồi lại háo hức nhìn đồ ăn xung quanh.
Con phố ẩm thực dài vô tận này cô còn chưa thưởng thức hết.
Nhưng có vẻ ăn không nổi nữa.
"Lần sau chúng ta lại đến đây ăn tiếp.
"
Cố Kim Triều phớt lờ ánh mắt háo hức của cô, trực tiếp nắm tay cô bước ra ngoài.
May là chỉ mua từng này, nếu không, mua từng nào cô sẽ ăn hết từng ấy.
Hai người trở lại xe, đôi lông mày xinh đẹp của Đường Tuế khẽ cau lại, rúc vào vòng tay của Cố Kim Triều không nói lời nào.
Xe đã chạy một quãng, nhưng Cố Kim Triều vẫn không thấy cô nói chuyện.
Anh thầm cảm thấy kì lạ, cụp mắt xuống nhìn.
Đường Tuế đã ngủ say lúc nào không hay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại dưới ánh đèn trông càng đáng yêu hơn.
Cố Kim Triều không kìm được, cúi đầu xuống, hôn lên khuôn mặt mềm mại của Đường Tuế.
Người con gái của anh, thật thơm và mềm mại.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều -, tổng còn hai mươi, chà, củ cải nhỏ, lần này cô giỏi quá nha!
Đường Tuế vừa say giấc nồng thì bị Luân Hồi Kính đánh thức.
Cô lười biếng nhắm mắt lại.
Có chút đắc ý.
"Đương nhiên là phải giỏi rồi, ta là Vân Khê Linh Cảnh, hóa hình cuối cùng đấy!"
Luân Hồi Kính:???
Gì dậy trời, rồi hóa hình cuối cùng có gì đáng tự hào?
Nó không nghe nhầm chứ.
Cô vừa dùng cái giọng đắc ý đúng không, chắc chắn không nhầm đúng không.
Đường Tuế thấy Luân Hồi Kính sững sờ vì lời nói của mình thì cười ha hả.
Đường Tuế: Ta biết mi rất ngạc nhiên, nhưng biết sao giờ, ta chính là có thiên phú dị bẩm như vậy đó.
Đường Tuế: Huyền Ly thượng thần đã nói rồi, dù ta hóa hình cuối cùng thì cũng không thể quá kiêu ngạo.
Đường Tuế: Vậy nên, ta sẽ đi qua thế giới này lịch luyện một phen rồi hóa hình sau.
Luân Hồi Kính nghe cô nói một tràng này thì cười khan: Nhất cô rồi.
Cực kỳ thiếu chân thành.
Nhưng củ cải nhỏ lại không nghe ra.
Đường Tuế: Đâu có đâu có, cũng giỏi sơ sơ thôi thôi.
Khà khà.
Các thượng thần vẫn luôn khen cô thông minh, nhóm hà thủ ô xung quanh cũng khen cô lanh lợi.
Đúng vậy rồi còn gì?
Luân Hồi Kính không muốn tiếp tục nói chuyện với cô nữa, trực tiếp tắt mic.
Đường Tuế mờ mịt mở mắt, phát hiện bọn họ đã xuống xe rồi, Cố Kim Triều đang bế cô vào trong.
Cô duỗi cánh tay trắng trẻo ra ôm chặt cổ Cố Kim Triều.
Cố Kim Triều: "???"
Đây là đang muốn bóp chết anh à.
Đường Tuế mềm mại ghé vào tai anh.
"Em phải ôm chặt, nếu không sẽ rơi mất.
"
Giọng cô rất nhỏ, như sợ bị người khác nghe thấy.
Nhưng đến bên tai anh lại mang theo cảm giác mềm mại cùng tê dại.
Rồi giả vờ bình tĩnh: "Sẽ không rơi xuống đâu.
"
"Anh sẽ ôm em thật chặt.
"
“Ừm.
"
Đường Tuế gật đầu, lại thì thầm bên tai anh.
.