Ninh Xu mở mắt chờ hệ thống thông báo cái cuối cùng và ổn định lại: "Đinh, nhiệm vụ chính [Thiếu gia kiêu ngạo phải lòng tôi (Mức độ hoàn thành )] +!"Thông báo mãnh liệt như vậy mà kết quả lại không tăng cũng không giảm.
Bây giờ nàng chỉ muốn treo hệ thống đánh một trận.
Hệ thống: "Ha ha.
"Ninh Xu nói: “Sau này mấy loại mức độ thiện cảm chập trùng lên xuống như vậy có thể không nói cho tôi biết được không, chỉ cần báo số liệu cuối cùng thôi?”Quá trình không quan trọng, chỉ cần biết kết quả là được.
Hệ thống: "Được, thiết lập thành công.
"Nó dừng lại một chút rồi hỏi:"Nhưng tại sao lại có chuyện này? Không gặp hai người không gặp nhau một thời gian rồi sao?"Ninh Xu xoay người, đầu óc đã bình tĩnh trở lại:"Tôi bị oan chứ sao.
"Buổi chiều, Hầu gia phát hiện Tam gia tìm người viết thay, chuyện phạt Tam gia truyền ra khắp phủ, lúc đó Ninh Xu đã có dự cảm, dù sao hôm đó hắn cũng gặp nàng ở Xuân Sắc Viên, trong suy nghĩ của hắn, người có khả năng tố cáo nhất là nàng.
Thậm chí Ninh Xu còn tưởng đó là mình chứ đừng nói đến Tạ Loan đã có sẵn thành kiến với nàng.
Hệ thống: "Đáng tiếc, cô bây giờ không có điểm tích lũy, sau này nếu có điểm tích lũy, cô có thể mua công cụ thiết lập quan hệ, làm rõ chân tướng!"Hệ thống không quên chào hàng các chức năng trong trò chơi, điểm tích lũy dựa vào xếp hạng, xếp hạng càng cao điểm tích lũy sẽ càng nhiều, có thể dùng để đổi các công cụ hỗ trợ.
Đương nhiên, đây là trò chơi đầu tiên của Ninh Xu, nàng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ có thể nhìn mà không làm gì được.
Nàng nhịn xuống cơn buồn ngủ của mình.
hỏi hệ thống:“[Mức độ hoàn thành] để đánh giá tiến độ nhiệm vụ không phải chỉ có độ thiện cảm phải không?"Ngay từ đầu nàng đã cảm thấy kỳ lạ, nhiệm vụ chính để [Mức độ hoàn thành], nhiệm vụ phụ [Phiền não của Tri Hạnh] cũng để [Mức độ hoàn thành], vậy nó không chỉ đơn giản là sự yêu thích, điều khiến nàng chắc chắn là do lần này, Tạ Loan hiểu lầm nàng, theo lý thuyết, sự yêu thích sẽ giảm xuống, nhưng mức độ hoàn thành lại không giảm.
[Mức độ hoàn thành] chắc là đánh giá toàn diện, sự yêu thích của Tạ Loan với nàng giảm xuống, nhưng trong lòng hắn hận nàng, mức độ hoàn thành vẫn giữ nguyên.
Hệ thống vang lên âm thanh "Đinh", tung hoa: "Chúc mừng người chơi phát hiện ý nghĩa của mức độ hoàn thành, nhận được thành tích [Trò chơi này có ẩn tình]! Mở khóa được các thành tích ẩn trong các cửa ải cũng có thể ảnh hưởng đến kết quả xếp hạng!"[Trò chơi này có ẩn tình] còn có một phần giới thiệu: Sốc! Trò chơi vui vẻ như vậy, không cần hay , chỉ cần chết một lần là có thể trải nghiệm!Ninh Xu: "! " Chết một lần thật rẻ bèo mà.
Hệ thống: "Bảng [Thành tích] đã mở, sau này người chơi có thể thu thập thêm thành tích!"[Thành tích] cũng giống như [Túi], chúng đều nằm trên bảng điều khiển, chỉ mở ra khi được kích hoạt.
Ninh Xu mở bảng [Thành tích] có biểu tượng đồng tiền nhỏ bằng ngón tay cái, nhìn rất xinh đẹp, tuyệt đối thỏa mãn sở thích sưu tầm.
Sau khi nhìn thoáng qua, nàng ngáp dài và nói: "Được rồi, không có chuyện gì nữa thì tôi ngủ tiếp đây.
"Sáng mai còn phải chơi thả diều với Tạ Tri Hạnh nữa.
Hôm sau, giờ Thìn, Ninh Xu đứng ở cổng chờ Tạ Tri Hạnh, một lúc sau nàng nhìn thấy Tạ Tri Hạnh cùng đi đến với nam nhân cao lớn mặc huyền y, tiểu cô nương vui vẻ thống báo: "A Xu tỷ tỷ! Phụ thân cũng đi cùng chúng ta!"Tạ Dữ không ngờ Ninh Xu lại ở đây nên hơi giật mình.
Hôm nay đi trang viên chơi nên Ninh Xu chỉ búi tóc hình xoắn ốc đơn giản bằng chiếc trâm ngọc bích trắng thuần khiết, một thân váy gấm lửng tay màu hồng cánh sen thêu hàng trăm con bướm, vạt áo hơi mở, để lộ cái cổ trắng nõn tinh tế, váy áo ôm lấy đường cong cơ thể vừa vặn, nhiều hơn một chút thì quá, ít hơn một chút lại khô khan, càng thể hiện rõ vẻ lộ rõ vẻ đẹp ôn hòa, yểu điệu.
Mà lúc tiểu cô nương nhìn thấy hắn, vẻ ngạc nhiên không giống giả bộ, rõ ràng là không biết hắn cũng đến.
Nàng vội vàng rũ mắt, khụy gối:"Hầu gia.
"Khi nàng cúi đầu, có một sợi tóc đen mượt từ vai rơi xuống ngực, theo lồ ng ngực nhô lên hạ xuống rồi dừng lại.
Tạ Dữ bình tĩnh dời tầm mắt:"Đứng lên đi.
"Ninh Xu đứng thẳng người, nhưng mắt vẫn cúi xuống không nhìn xung quanh, mà Tạ Tri Hạnh lại vội vàng nắm lấy tay nàng:"Đi thôi! Chúng ta cùng nhau đi chơi!".