Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Chu Đình Đình
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Mối quan hệ giữa Nguyễn Tiểu Ly và Hoắc Tịch hài hòa hơn rất nhiều. Không biết có phải vì cảm giác được Hoắc Tịnh không giống như miêu tả trong cốt truyện hay không mà Nguyễn Tiểu Ly lựa chọn dứt khoát không giả vờ trước mặt hắn nữa, cô tùy ý lười biếng ngồi ở văn phòng của hắn.
Đến bữa trưa, hai người xuống lầu ăn cơm. Một đôi tuấn nam mỹ nữ đi cùng nhau quả đúng là rất bắt mắt.
“Nguyễn tiểu thư và Hoắc tổng thật xứng đôi.”
“Còn phải nói nữa à. Xét về gia thế và nhan sắc, chẳng phải hai người đó chính là một đôi trời sinh rồi sao?”
Tất cả nhân viên đều cảm thán như vậy khi thấy hai người đứng cùng một chỗ. Trong mắt các nhân viên nữ còn có sự hâm mộ xen lẫn đố kỵ, chỉ có duy nhất một người cảm thấy bất bình.
Thẩm Tinh Tuyết không ủng hộ mối tình này, rõ ràng hai người kia không hề hợp nhau. Nguyễn Ly Kiều trong ngoài bất nhất, thường xuyên ức hiếp người khác, người như vậy hoàn toàn không xứng ở bên Hoắc tổng.
Có lẽ Hoắc tổng còn chưa nhận ra bộ mặt thật của vị hôn thê của mình. Nghĩ lại mới thấy, ngay từ đầu cô cũng đã bị Nguyễn Ly Kiều lừa. Nguyễn Ly Kiều kia tuy vô cùng xinh đẹp, nhưng lòng dạ lại quá đen tối. Nếu có cơ hội, cô nhất định phải nói cho Hoắc tổng biết rõ bộ mặt thật của cô ta.
Nhân viên của công ty Hoắc thị sẽ tan làm vào bốn giờ rưỡi chiều. Mới bốn giờ hai mươi, Hoắc Tịch đã xuống văn phòng trợ lý để đợi Nguyễn Tiểu Ly.
Có người tinh mắt nhìn thấy Hoắc Tịch đang ở bên ngoài, đám người ngay lập tức trưng ra ánh mắt hóng hớt, một trợ lý đi đến bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly: “Ôi chao, Nguyễn tiểu thư à, cô mau nhìn xem người đứng bên ngoài là ai kìa. Có người đến đón cô tan làm đấy.”
Hôm nay, Nguyễn Tiểu Ly đã ở trên lầu lười biếng cả một buổi sáng nên chiều nay cô phải nghiêm túc chỉnh lý lại tài liệu, hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh.
Khi nghe người nọ ồn ào bên tai, Nguyễn Tiểu Ly mới ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục đang đứng ngoài cửa. Hoắc Tịch cao khoảng một mét chín, khoác lên mình bộ âu phục màu đen càng tôn lên dáng người đĩnh bạt của hắn. Hắn chỉ cần tùy tiện đứng đó cũng đã trông giống như một người mẫu.
Cô nhìn thoáng qua điện thoại, vừa đúng giờ tan làm.
“Nguyễn tiểu thư, cô đừng nhìn giờ nữa. Hoắc tổng đã đến đón cô rồi, cô mau ra ngoài nhanh đi.” Người đồng nghiệp ồn ào nói.
Nguyễn Tiểu Ly khẽ mím môi, sau đó sửa soạn lại bàn làm việc rồi xách túi đứng dậy.
Hoắc Tịch đang đứng chờ ở cạnh cửa kính, khi nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly đi tới, ánh mắt của hắn rõ ràng có chút thay đổi, không còn sự lạnh lùng và sắc bén thường ngày mà thay vào đó vẻ dịu dàng.
Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra sự thay đổi này, Nguyễn Tiểu Ly cũng không chú ý, nhưng những người trong văn phòng lại nhìn thấy rõ như ban ngày. Lần đầu tiên thấy Hoắc tổng ôn nhu như vậy, cả đám người đồng loạt ngơ ra, sau đó trên mặt mỗi người đều lộ ra sự hâm mộ không che giấu được.
Hoắc Tịch nắm lấy tay Nguyễn Tiểu Ly rồi cùng nhau rời đi. Cả văn phòng lập tức bùng nổ.
“Thật hâm mộ, không ngờ ở trước mặt Nguyễn tiểu thư, Hoắc tổng lại là con người như vậy. Ánh mắt kia quả thực là muốn dìm chết tôi trong sự ngọt ngào rồi.”
“Lúc nãy tôi còn cho rằng đó là tổng giám đốc giả nữa đấy.”
“Sau này, nếu còn ai nói với tôi Hoắc tổng không thích Nguyễn tiểu thư thì tôi sẽ bịt miệng người đó.”
Cơm chó hàng thật giá thật như thế mà gọi là không thích à?
Trước đây, khi chưa nhìn thấy ánh mắt của tổng giám đốc, bọn họ vẫn còn nghi ngờ tin đồn tổng giám đốc không thích vị hôn thê của mình. Nhưng ngay lúc này, có đánh chết họ cũng sẽ không tin vào lời đồn đãi đó nữa.
Còn vài phút nữa là tan làm, mọi người cũng không còn tâm trạng để làm việc nữa. Họ cùng nhau thảo thuận về mấy đề tài như Hoắc tổng và Nguyễn tiểu thư xứng đôi đến cỡ nào các kiểu. Thẩm Tinh Tuyết ngồi trong góc không nói một lời, trên gương mặt của cô lúc này tràn đầy bất bình.
Nguyễn Ly Kiều dối trá như vậy, chẳng lẽ không có ai nhìn ra được bộ mặt thật của cô ta hay sao?
Cô muốn tìm cơ hội vạch trần sự giả dối của Nguyễn Ly Kiều, không thể để mọi người bị lừa nữa, đặc biệt là Hoắc tổng.