Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Tiểu Tỷ Tỷ
Bách Lý Diêm Khể làm sao không biết xấu hổ để sư thúc mua đồ ăn vặt cho, hắn lập tức cự tuyệt: “Không cần, sư thúc ăn một mình là được rồi.”
Hắn cũng không phải là tiểu hài tử, một đại nam nhân miệng ăn quà vặt thì còn ra thể thống gì.
Từ khi trở thành đệ tử chân truyền của chưởng môn, Bách Lý Diêm Khể đã dưỡng thành thói quen như thế. Hắn là đại đệ tử, mà đã là đại đệ tử thì phải có bộ dáng của một sư huynh. Đây là đạo lý sư phụ dạy cho hắn.
Nguyễn Tiểu Ly thấy hắn từ chối cũng không hỏi nữa, tự mình chuyên tâm ăn uống.
Không cần thì càng tốt, tiết kiệm tiền cho nàng.
“Ta mua xong rồi, về thôi.”
Trên đường về, Bách Lý Diêm Khể khuân món lớn món nhỏ, mà Nguyễn Tiểu Ly chỉ việc cầm một túi hạt dẻ ăn.
Ngón tay tinh tế trắng nõn của nàng kẹp lên một hạt dẻ màu nâu, bóp nhẹ. Vỏ hạt dẻ lập tức vỡ ra, lộ ra bên trong là thịt hạt dẻ vàng ươm, thơm phức và vẫn còn nóng hổi.
Nguyễn Tiểu Ly bỏ hết thịt hạt vào miệng, chậm rãi nhai, khóe miệng hơi phồng lên.
Dáng vẻ lúc ăn hạt dẻ cũng thật tao nhã.
Nàng ăn một đường, Bách Lý Diêm Khể cũng bị bộ dáng lúc ăn của nàng hấp dẫn mà nhìn một đường.
Nguyễn Tiểu Ly không quen bị người khác nhìn chăm chú như vậy. Nàng xoay người, lột nhanh một hạt dẻ đưa qua: “Cho ngươi.”
Gương mặt tuấn tú của Bách Lý Diêm Khể đần ra, hắn không hiểu ý của sư thúc.
Nữ tử trực tiếp đem hạt dẻ đút vào trong miệng hắn: “Muốn ăn sao lúc ở dưới chân núi lại không nói, còn nhìn ta suốt một đường? Cho ngươi nếm thử đó.”
Bàn tay mềm mại của nàng đè trên cánh môi hắn, nhưng trong chớp mắt đã rút về.
Trong miệng Bách Lý Diêm Khể đang ngậm hạt dẻ, nghe sư thúc nói vậy liền đỏ mặt: “Sư thúc, đệ tử… đã để sư thúc chê cười.”
Hắn có thể nói gì được bây giờ?
Sự thật là hắn đã bất giác ngắm sư thúc ăn hạt dẻ cả đoạn đường, chẳng lẽ hắn lại nói bộ dáng ăn hạt dẻ của sư thúc rất đẹp?
Lời này nghe vào kiểu gì cũng có cảm giác hắn đang đùa giỡn sư thúc. Hắn là một đệ tử chính trực, tuyệt đối không thể nói lời bất kính như thế.
“Mùi vị của hạt dẻ thế nào?”
Nam nhân nhanh chóng nhai nuốt, thành thật đáp: “Rất ngon, rang vừa tới lửa.”
Nguyễn Tiểu Ly lập tức nhét túi hạt dẻ còn dư lại vào tay Bách Lý Diêm Khể: “Ăn đi, hạt dẻ ăn lúc nóng hổi mới ngon.”
Nam chính nhìn suốt dọc đường như vậy nhất định là cũng muốn ăn.
Thằng nhóc đáng chết này! Lúc nãy trong thị trấn nàng hỏi muốn ăn hay không nàng mua cho thì hắn lại bảo không cần, giờ lại vì thèm ăn mà nhìn một đường.
Làm một trưởng bối, đương nhiên phải yêu quý tiểu bối. Hơn nữa, nàng còn phải làm thân với nam chính, cứ dứt khoát đem hết hạt dẻ cho hắn, kéo khoảng cách lại gần hơn một chút cũng tốt.
Kẻ trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, Tiểu Ác ở trong không gian hiểu tình huống rất rõ ràng. Nam chính người ta căn bản không muốn ăn hạt dẻ! Nguyễn Tiểu Ly, cô nghĩ nhiều rồi!
Tiểu Ác có xúc động muốn hét to, trực giác nói cho nó biết, ký chủ lần này cũng không thể lâu dài.
Ai…
Bách Lý Diêm Khể chưa bao giờ ăn những thứ này, nhưng vì là đồ sư thúc cho nên hắn vẫn vừa đi vừa ăn. Nhìn sư thúc đang ở phía trước không xa, hắn nghĩ hôm nay đi theo nàng ra ngoài hình như cũng không tệ.
Sư thúc khác với toàn bộ các trưởng lão và cả sư phụ.
Từ trước đến nay, các trưởng lão và sư phụ luôn yêu cầu hà khắc với hắn. Mỗi lần gặp mặt, họ đều kiểm tra công pháp của hắn, còn sư thúc luôn cho hắn loại cảm giác bình tĩnh, điềm đạm.
...
Bách Lý Diêm Khể đưa Nguyễn Tiểu Ly trở về liền rời đi. Hắn phải điều tra hung thủ.
Vì xảy ra vụ án giết người, trên dưới Vân Tiên Tông đều bị bao trùm trong không khí u ám, các đệ tử ai ai cũng mang tâm lý lo sợ bất an.
Mà bên phía Bách Lý Diêm Khể lại không có chút tiến triển nào. Manh mối ít ỏi mà hắn thu thập được là hình thể và thủ đoạn giết người của hung thủ, còn động cơ giết người là gì thì vẫn chưa điều tra ra.
Cứ cách vài ngày, Bách Lý Diêm Khể sẽ đi bái kiến sư phụ Trịnh Đạo Lẫm một lần.
Bên trong cung điện gỗ lim có đốt đàn hương, các vật dụng được bài trí rất giản dị bởi chỗ ở của người tu tiên không thể quá mức xa hoa.
Bách Lý Diêm Khể mặc quần áo màu lam, thân hình đĩnh bạc bước từ bên ngoài vào, cúi đầu hành lễ với người ngồi bên trên, chưởng môn Trịnh Đạo Lẫm: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”
“Đứng dậy đi! Diêm Khể, án mạng có phát hiện được điều gì mới không?”
Trước đây, những việc này đều giao cho trưởng lão xử lý, nhưng bọn họ đều không phát hiện được gì. Năm nay, chuyện này được giao cho đại đệ tử của ông ta.
Trịnh Đạo Lẫm hiểu rõ sự xuất sắc của Bách Lý Diêm Khể, ông ta rất có lòng tin với đồ đệ của mình.
Bách Lý Diêm Khể nhíu mày: “Không có phát hiện gì lớn, chỉ là đệ tử cảm thấy hung thủ là một người ghét ác như thù.”
“Ghét ác như thù, nói vậy nghĩa là sao?” Trịnh Đạo Lẫm hỏi.
Bách Lý Diêm Khể giải thích: “Khi đệ tử điều tra hung thủ, cũng không phát hiện được gì nhiều, chỉ biết đối phương là người có dáng dấp thấp bé vì tại hiện trường xảy ra án mạng có một dấu chân chứng minh điều này. Đệ tử suy đoán, hung thủ có thể là nữ tử, nhưng manh mối cũng bắt đầu đứt đoạn từ đó, vì thế đệ tử đã quay sang điều tra những đệ tử gặp nạn để xem giữa bọn họ có điểm nào giống nhau hay không. Kết quả là thật sự tìm được một vài điểm chung của bọn họ…”
Càng về sau, giọng nói của Bách Lý Diêm Khể càng nhỏ dần.
Nói thật, lúc điều tra những chuyện này, trong lòng Bách Lý Diêm Khể tràn ngập chán ghét, uổng phí cho thân phận đệ tử tiên môn của bọn họ...
Sinh ra trong sơn thôn dã lĩnh, từ nhỏ đã bị người ta ức hiếp nên Bách Lý Diêm Khể hiểu rõ trên đời này có quá nhiều người đạo đức giả. Bề ngoài bọn họ lúc nào cũng sạch sẽ thanh cao nhưng sau lưng lại không biết dối trá ghê tởm đến cỡ nào. Nhưng điều hắn không ngờ là loại người này sẽ lẫn vào trong tiên môn.
Làm ra nhiều hành vi thiên lý bất dung như vậy mà còn có thể ăn mặc trắng sạch thơm tho ở nơi tu hành thanh tịnh này.
Trịnh Đạo Lẫm: “Nói tiếp đi.”
“Sư phụ, đệ tử đã điều tra hai đệ tử bị giết kia. Vào nửa năm trước, ngay tại thị trấn dưới chân núi, hai tên đó đã thô bạo làm bẩn một cô nương nhà lành, cuối cùng còn bức tử cô nương kia. Hơn nữa, bọn họ còn năm lần bảy lượt xuống núi để trà trộn vào thanh lâu, còn ỷ vào mình là người tu tiên mà không trả tiền. Lão bản của thanh lâu rất giận bọn họ nhưng cũng không dám nói gì.”
Khi nói những lời này, ánh mắt Bách Lý Diêm Khể tối xuống vài phần. Hắn nói ra những lời này còn cảm thấy thẹn, vậy mà mấy tên đệ tử đó có thể làm ra được những chuyện như vậy…
Trịnh Đạo Lẫm nghe xong, trong mắt bùng lên lửa giận: “Vô sỉ!”
Đáng giận, mấy tên môn đệ này làm ra những chuyện vô liêm sỉ như vậy quả thật là vấy bẩn thanh danh của tiên tông!
Bách Lý Diêm Khể tiếp tục trình bày: “Đồ nhi cũng đi tra xét đệ tử bị giết những năm trước, phát hiện bọn họ đã làm đủ loại chuyện ô uế, lớn nhỏ đều vi phạm luân thường đạo lý.”
Hắn không nói cụ thể chi tiết, đoán rằng sư phụ cũng có thể nghĩ ra. Dù sao việc những đệ tử đó đã làm đều không phải chuyện tốt đẹp gì.
Tâm tình của Trịnh Đạo Lẫm giờ phút này khá phức tạp. Trong tiên tông có loại đệ tử này đối với chưởng môn như ông ta có thể nói là tương đương với giáng một cái tát thật mạnh.
Bách Lý Diêm Khể thấy Trịnh Đạo Lẫm không nói gì, hắn tổng kết: “Sư phụ, mỗi đệ tử bị giết đều giống nhau là đã làm chuyện ác, còn much tiêu của hung thủ giết người đều có đặc điểm nhất định. Tên hung thủ có vẻ là một người ghét ác như thù.”
Những người ghét ác như thù thường giống nhau hoặc là thật sự thiện tâm, hoặc là cũng đã trải qua cảm giác bị người khác ức hiếp làm nhục.
Nếu người thiện tâm gặp phải kẻ ác, cách làm đúng đắn của họ hẳn là công khai những chuyện mà kẻ ác đã làm cho thiên hạ chứ không hẳn sẽ lén lút giết người trả thù.
Trừ phi hung thủ đã tuyệt vọng với tư pháp của tiên tông.
Hung thủ không tin tư pháp của tiên tông công bằng, thà rằng tự mình ra tay trừng phạt những người đó.
Lúc này, Bách Lý Diêm Khể không phát hiện ra rằng sắc mặt của vị chưởng môn ngồi phía trên đang dần thay đổi…