Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Saya
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Tại nơi ở của Giai Hoàng quý phi, bên ngoài điện có cung nữ đang tưới hoa quét dọn, bốn bề xung quanh là khung cảnh yên tĩnh.
Trong phòng thoang thoảng hương trà, Nhị hoàng tử đang ở đây để thỉnh an Hoàng quý phi.
“Bổn cung nghe nói gần đây con vẫn luôn phái người theo dõi Tứ hoàng tử phải không?”
Nguyễn San nhấp môi: “Vâng.”
Giai Hoàng quý phi nghe vậy thì cười càng thêm vui vẻ: “Vậy con có phát hiện được điều gì không ổn hay không?”
Trong đầu Nguyễn San hiện lên hình dáng nho nhỏ cùng với ánh mắt hung ác và tàn nhẫn giống hệt một con sói con kia, nhưng ngoài mặt lại biểu hiện không chút dao động. Hắn lắc đầu: “Tạm thời không có phát hiện gì.”
Vẻ mặt của Giai Hoàng quý phi không khỏi có vài phần mất mát, thế nhưng nàng đã nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, tươi cười vui vẻ: “Con làm rất tốt. Từ khi Tứ hoàng tử còn nhỏ, bổn cung đã luôn cảm thấy trước sau gì hắn cũng sẽ trở thành mối hiểm họa lớn. Mấy năm nay, những biểu hiện của hắn càng chứng thực được suy đoán của bổn cung. Chỉ mới bấy nhiêu tuổi mà đã có tài học như vậy, bây giờ còn bái Đại tướng quân làm sư phụ. Phụ hoàng con vô cùng tán thưởng hắn. Con nhất định phải giám sát hắn thật kỹ.”
Tuy rằng Tứ hoàng tử mới chỉ tám chín tuổi, nhưng càng sớm hiểu biết rõ về đối thủ của mình thì càng tốt.
Nguyễn San nghe xong lời nói của Giai Hoàng quý phi cũng không đáp lại câu nào, chỉ là dưới đáy mắt lại xuất hiện một gợn sóng nhẹ.
Giám sát?
Hắn cho người trông chừng Nguyễn Ly Trúc cũng xem như là giám sát nhỉ? Nhưng ý định ban đầu của hắn chỉ đơn giản là muốn nhìn xem hằng ngày Nguyễn Ly Trúc làm những gì mà thôi.
Điên rồi…
Theo tình hình ám vệ báo lên mấy ngày nay, Hoàng hậu không hề có chút tình cảm mẫu tử đối với Nguyễn Ly Trúc, hoàn toàn xem Nguyễn Ly Trúc như một quân cờ mà không bận tâm đến thân thể của hắn, bồi dưỡng đến không màng sống chết.
Sắc mặt của Nguyễn San trở nên lạnh lẽo hẳn đi. Giai Hoàng quý phi nhìn thấy Nguyễn San đã ngây người rất lâu mà không có động tĩnh, bèn vươn tay ra huơ huơ trước mặt hắn: “Hoàng nhi, con đang suy nghĩ gì thế?”
Nguyễn San nhanh chóng hoàn hồn lại: “Dạ không nghĩ gì cả. Nếu như Nguyễn Ly Trúc có điều gì bất thường, con sẽ kịp thời báo cho mẫu phi biết.”
“Ừ. Từ trước tới nay, Hoàng hậu chưa từng đối phó với ta. Tuy rằng Tứ hoàng tử không phải cốt nhục thân sinh của nàng, nhưng bây giờ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của nàng, mà nàng lại không có chỗ dựa nên chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý phò tá hắn. Đại hoàng tử không làm ra được thành tích gì, sau này trữ quân () sẽ là một trong hai người các con. Con ngàn vạn lần đừng phụ lòng kỳ vọng của ta.”
() trữ quân: người được xác định chắc chắn sẽ trở thành Hoàng đế tiếp theo.
Lúc Giai Hoàng quý phi nói những lời này, nét mặt dịu dàng dần dần chuyển sang vẻ dữ tợn.
“Nhi thần xin nghe theo lời dạy bảo.” Nguyễn San cụp mắt, đáp ứng toàn bộ lời nói của Giai Hoàng quý phi.
“Con đừng trách mẫu phi cứ nhắc mãi những lời này bên tai con. Thật sự là ta đã vất vả đấu tranh cả đời chẳng qua chỉ là muốn đẩy con lên vị trí kia. Nếu như mọi chuyện sắp thành công ngay trước mắt nhưng lại đột nhiên thất bại trong gang tấc, bị người khác đoạt đi thì thật là không tốt. Chưa kể đến việc ta và Hoàng hậu đã tranh đấu hơn nửa đời người, nếu như ngôi vị Hoàng đế rơi vào trong tay Tứ hoàng tử thì đến lúc đó, cả hai chúng ta đều sẽ không có kết cục tốt.” Giai Hoàng quý phi nói một hồi, biểu hiện trên mặt còn kèm theo mấy phần lo lắng.
Nguyễn San nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia kiên định, nhanh chóng hướng mắt về phía Giai Hoàng quý phi rồi gật nhẹ đầu.
Hai người bỏ chủ đề này qua một bên. Sau khi vừa dùng bữa vừa trò chuyện một lúc, Nguyễn San mới rời khỏi tẩm cung của Giai Hoàng quý phi.
Đợi đến lúc Nguyễn San ra khỏi tẩm cung, lập tức có ám vệ đến báo cáo hết mọi hành động của Tứ hoàng tử trong khoảng thời gian này cho hắn. Trong thư viết sự tình của Nguyễn Ly Trúc tại quân doanh, trong đó có một câu rất bắt mắt.
Thời gian Nguyễn Ly Trúc ở quân doanh cùng với các binh lính khác không nhận được đặc cách gì, thậm chí cường độ huấn luyện còn cao hơn những người khác gấp mấy lần…
Nguyễn San nhìn bức thư, không khỏi cảm thấy có đôi chút buồn lòng.
…
Chuyện bị giám thị đương nhiên Nguyễn Tiểu Ly cũng biết. Tâm cơ của nam chính đã được bồi dưỡng từ nhỏ, bên người lại có nhiều ám vệ, giám thị đối thủ cũng không có gì hiếm lạ.
Tiểu Ác: “Ký chủ, cô cũng nên bồi dưỡng tâm phúc cho mình đi.”
Để chuẩn bị cho việc tạo phản sau này.
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu. Quân doanh là nơi tốt nhất để bồi dưỡng tâm phúc, bởi vì trong đó có rất nhiều người nhìn “hắn” trưởng thành.
…
Thời gian nhanh chóng trôi qua. Nguyễn Ly Trúc được mười sáu tuổi, còn Nguyễn San thì đã hai mươi.
Trong mấy năm nay, quan hệ giữa Nguyễn Tiểu Ly và Nguyễn San cũng không thay đổi gì, vẫn trong thế như nước với lửa. Bất luận Nguyễn San làm chuyện gì thì Nguyễn Tiểu Ly đều phải cắm một chân vào.
Chuyện xảy ra trong mấy năm nay cũng rất nhiều. Tình hình trong hoàng cung hiện tại hoàn toàn không giống với hồi Nguyễn Tiểu Ly mới tiếp nhận thân thể này.
Đại hoàng tử lớn lên trở thành một tên to con, vừa cao vừa cường tráng, nếu đứng ở trước mặt Nguyễn Tiểu Ly sẽ tạo nên hình ảnh hai con người trái ngược.
Nguyễn San cao khoảng một mét chín, dáng người thon dài, chỉ duy nhất một mình Nguyễn Tiểu Ly cao hơn một mét bảy. Chiều cao này đối với nam tử thì hơi thấp, nhưng lại cao hơn so với nữ tử.
Bên cạnh đó, bởi vì Nguyễn Tiểu Ly lớn lên quá đẹp, đẹp hơn cả lúc còn bé nên cũng càng xứng với danh hiệu nam sinh nữ mạo. Đối với những cung nhân dám khua môi múa mép về chuyện này, Nguyễn Tiểu Ly không chút do dự xử trí hết toàn bộ, làm trong khoảng thời gian ngắn, cung điện của “hắn” lâm vào tình cảnh lòng người hoảng sợ, cho dù trong lòng mọi người nghĩ thế nào về tướng mạo của “hắn” thì cũng không dám nói ra miệng.
Ở trong lòng các cung nhân, “hắn” đã đeo lên cái danh độc ác, tàn nhẫn.
Nghe đồn Tứ Hoàng Tử Nguyễn Ly Trúc chỉ mới mười sáu tuổi đã là một tên háo sắc, trầm mê mỹ nhân, lại còn là một người tàn nhẫn độc ác, thường xuyên đánh giết cung nhân. Cũng vì thế, mỗi khi các cung nhân nhìn thấy “hắn” đều có phần nơm nớp lo sợ.
Mặc dù Tứ hoàng tử có tiếng xấu, nhưng tài học và võ công cũng là thật. Hoàng đế vô cùng yêu thích đứa con này.
Mấy năm trước, Đại hoàng tử vừa đến hai mươi tuổi đã được phong Vương và đi đến đất phong của mình, đời này đã xác định là vô duyên với ngôi vị hoàng đế.
Lúc Nguyễn San được hai mươi tuổi cũng được phong làm Tần Vương, nhưng không đi đất phong mà lại được phân ra ở tại vương phủ trong Hoàng thành. Ý đồ này đã rất rõ ràng.
Quan trọng nhất là Tần Vương còn nắm trong tay Cấm Vệ Quân của Đô thành, so với một hoàng tử chưa có thực quyền như Nguyễn Tiểu Ly thì mạnh hơn nhiều.
Thế nhưng mọi chuyện cũng không thể đoán trước được. Chẳng qua Tứ hoàng tử chỉ là chưa đến tuổi, nói không chừng sau này cũng sẽ được phong Vương. Dù sao trong kinh cũng chỉ còn lại hai vị hoàng tử, ngôi vị hoàng đế tương lai cũng sẽ chỉ thuộc về một trong hai người bọn họ.
Hiện tại, vì Nguyễn San đã được phong làm Tần Vương, lại được ban vương phủ nên vẫn luôn ở ngoài cung. Hàng ngày, Nguyễn San đều vào triều sớm, hơn nữa còn phải chưởng quản Cấm Vệ Quân, vì thế mà bận rộn hơn trước kia không ít.
Từ khi xuất cung, cứ cách nửa tháng thì Nguyễn San sẽ đến hậu cung thỉnh an mẫu thân của mình một lần.
Hạ triều hôm nay, Nguyễn San mặc nguyên triều phục đi về hướng hậu cung. Đã qua nửa tháng, hắn muốn đi thăm mẫu phi.
Đường đến tẩm cung của Giai Hoàng quý phi lẽ ra không cần phải đi ngang ngôi đình phía tây Ngự Hoa Viên, thế nhưng hôm nay Nguyễn San lại đi về hướng này.
Thị vệ đi theo sau lưng Nguyễn San mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không kêu một tiếng nào.
Mỗi lần Tần Vương điện hạ đi thỉnh an Hoàng quý phi đều cố ý đi đường vòng... Mà lần nào đi đường vòng cũng đều gặp được…
Lúc đến phía tây Ngự Hoa Viên, bỗng có âm thanh từ một nơi không xa ngoài đình truyền đến. Ở đằng kia có một nam tử tuấn tú khoảng mười sáu tuổi đang múa kiếm.
Nguyễn San dừng bước, đứng nhìn người nọ từ phía xa. Thị vệ phía sau hắn cũng không cảm thấy lạ mà dừng lại theo.
Nguyễn Tiểu Ly đang khua kiếm, Tiểu Ác thình lình mở miệng: “Nam chính đang nhìn cô.”
“…”
Tên này đúng là âm hồn bất tán!
Những năm qua, Nguyễn San luôn phái người nhìn chằm chằm Nguyễn Tiểu Ly. Nguyễn Tiểu Ly biết rõ chuyện đó nhưng cũng không quan tâm.
Chỉ có một điều Nguyễn Tiểu Ly không hiểu, tại sao Nguyễn San lại thích cứ cách nửa tháng là đến đây vô tình gặp mình một lần chứ?
Nam chính thích tìm cảm giác tồn tại đến vậy sao?
Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát không để ý tới hắn, coi như không phát hiện ra Nguyễn San, chỉ tập trung múa kiếm.
Nguyễn Tiểu Ly cầm trường kiếm trong tay, thân ảnh chớp động, vạt áo phiêu dật. Một vài phiến lá xẹt qua càng tô điểm thêm cho hình ảnh của “hắn”.
Nguyễn Tiểu Ly vốn dĩ rất đẹp, dưới khung cảnh này càng thêm hấp dẫn ánh nhìn, làm Nguyễn San không khỏi muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Tiểu Ác: “Ký chủ, nam chính đang dùng ánh mắt rất ghê tởm để nhìn cô.”
Giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn San là không thể nào. Nguyễn Tiểu Ly dừng lại động tác, thu hồi kiếm trong tay, sau đó bước tới trước mặt Nguyễn San, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng và xa cách: “Tần Vương điện hạ đúng là không nhàn rỗi… lần nào cũng có thể gặp được ngài.”