Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Thời Minh Sơ
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
“Nam nữ chính tương ngộ, hơn nữa còn nhất kiến chung tình. Khoảnh khắc vừa ngồi xuống, ánh mắt của hai người sẽ va vào nhau, từ đó về sau sẽ ngày càng dính dáng đến nhau nhiều hơn.”
Thoạt nhìn Nguyễn Tiểu Ly đang nằm liệt trên tảng đá mà ngủ, thật ra linh hồn đã sớm tiến vào trong không gian. Bởi vì quá nhàm chán, cô bèn nói chuyện phiếm với Tiểu Ác.
Nhưng Tiểu Ác căn bản không phải đang nói chuyện phiếm với cô, nội dung của cuộc trò chuyện là kể lại chuyện xưa của nhân vật chính. Nguyễn Tiểu Ly nghe xong tóm tắt của cốt truyện, không nhịn được mà đánh giá một câu: “Đây chẳng phải là kịch bản ngôn tình cổ đại xuyên không ở thế giới kia của ta sao?”
Nữ chính sát thủ xuyên không thành tiểu thư không được yêu thương của Phủ Thừa Tướng. Cả nữ chính và nam chính đều trúng tiếng sét ái tình của nhau trên hội thơ, theo sau đó là các kiểu dây dưa.
Tiểu Ác: “Đừng ngạc nhiên, ba nghìn thế giới việc lạ gì cũng có.”
“Ừ.”
Một đứa bé, một cô gái, cả hai người cùng ngồi trên thảm trong không gian. Nguyễn Tiểu Ly không hề có chút lương tâm hay đạo đức nào, cứ thế dựa hết vào người của Tiểu Ác chỉ cao bằng một nửa mình, dựa đến vô cùng thoải mái.
Trong thoáng chốc, Tiểu Ác có xúc động muốn đuổi cô ra ngoài!
Tiểu Ác: “Hết giờ giải lao. Cô trốn đi lâu như vậy cũng nên trở lại vai diễn của mình rồi.”
Phần đầu của hội thơ là thời gian các con cháu quý tộc đi xung quanh thi thơ mua vui. Cuối cùng là tổ chức yến hội, mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn chút gì đó.
Cho dù Nguyễn Tiểu Ly có trốn như thế nào đi nữa nhưng nếu đã tới Phủ Thừa Tướng thì vẫn phải xuất hiện ở yến hội.
Yến hội được bày ở trong hoa viên của Phủ Thừa Tướng. Thời tiết hôm nay rất tốt. Gió nhẹ, không có mặt trời, trời cũng sáng sủa, rất thích hợp để bày tiệc ở bên ngoài.
Hơn nữa chủ đề chính của hội thơ ngày hôm nay chính là hoa, trong hoa viên của Phủ Thừa Tướng trồng không ít các loại hoa cỏ hiếm lạ, bây giờ lại đúng vào thời điểm trăm hoa đua nở.
Uống rượu, ăn tiệc, còn có thể ngắm hoa, quả thật rất biết hưởng thụ.
Những người tới đây hôm nay đều là vương công quý tộc. Khách mời được phân thành hai bên, một bên là nam tử, một bên là nữ tử, hai bên cách nhau một con đường nhỏ lát đá bạch ngọc.
Có rất nhiều người mang mục đích không thuần đến với lần hội thơ này. Chẳng hạn như nghe nói mục đích Tần Vương điện hạ đến đây chính là để tìm kiếm Vương phi, còn nghe nói Giai Hoàng quý phi rất thích thiên kim nhà Thừa tướng. Tuy những công tử khác không dám tranh đoạt nữ nhân với Tần Vương, nhưng bọn họ vẫn có thể xem mắt các tiểu thư khác.
Đến thời điểm khai yến, mọi người đều lục tục ngồi xuống. Đúng lúc này, một bóng dáng màu tím đang từ giữa vườn hoa đi tới. Những công tử ngồi bên phía dành cho nam nhân đều nhìn đến ngây ngẩn.
Đây… Đây chính là vị Tứ điện hạ kia chăng. Diện mạo này quả thật là vô cùng loá mắt.
Bên này, Nguyễn Tiểu Ly không thèm để ý đến ánh mắt của những người khác, sau khi tìm được vị trí của mình liền ngồi xuống. Với thân phận là hoàng tử, địa vị cũng không thấp, ghế của “hắn” tất nhiên là được xếp ở hàng thứ nhất, chỉ ngay dưới Nguyễn San một chút.
Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt một cái đã phát hiện vị trí ở bên phía nữ nhân mà Nguyễn San ngồi đối diện chính là của Vương Lê Nguyệt. “Hắn” cúi đầu, nhếch miệng cười.
Nam nữ chính ngồi đối diện nhau, kịch bản cả. Tiếp theo đây, “hắn” chỉ cần nghiêm túc ăn mỹ thực trên bàn là được, không ngẩng đầu, không quấy rầy nam nữ chính liếc mắt đưa tình.
Thừa tướng với tư cách là người chủ trì, đứng dậy bưng chén rượu nói: “Hôm nay là hội thơ, chắc chư vị làm thơ cũng đã mệt rồi nên bổn tướng có chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ. Nếu như có chỗ nào chiêu đãi không được chu toàn thì xin chư vị thứ lỗi.”
Mọi người đứng dậy nâng chén. Một chàng công tử tính tình hào sảng vội vàng tiếp lời: “Thừa tướng sắp xếp hội thơ này rất tuyệt, sao lại chiêu đãi không chu toàn chứ.”
“Đúng vậy, ngài sắp xếp rất tốt.”
“…”
Mọi người khách sáo một hồi rồi mới yên tĩnh ăn uống. Thỉnh thoảng, một vài người quen biết nhau sẽ cùng nâng chén và nhỏ giọng tâm sự một chút.
Ở phía đối diện, Vương Lê Nguyệt với bộ hồng y không bất ngờ khi là người nổi bật, thu hút ánh nhìn nhất trong tất cả các nữ tử ở đây, nhận được không ít lời tán thưởng.
Vương Lê Nguyệt cúi đầu rót một chén rượu, khi ngẩng đầu lên liền thấy một nam tử tuấn mỹ ngồi chếch phía đối diện đang chú tâm ăn uống.
Vị Tứ điện hạ này ăn thật nghiêm túc.
Nguyễn Tiểu Ly đang cúi đầu thưởng thức đồ ăn, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt của Vương Lê Nguyệt vẫn luôn đặt trên người “hắn” từ đầu đến cuối.
Nguyễn Tiểu Ly thích ăn đồ cay, thế nhưng vì da nguyên chủ vô cùng trắng nên sau khi ăn đồ cay vào thì gương mặt “hắn” đã lập tức đỏ ửng lên. “Hắn” ăn liên tiếp vài miếng đồ cay, sau khi đã thèm thì lại vô thức bưng cái ly bên cạnh lên nhấp một ngụm.
Đến lúc Nguyễn Tiểu Ly rót chất lỏng trong ly vào miệng xong mới phát hiện thứ bản thân uống vậy mà lại là rượu mạnh. Nếu “hắn” cứ thế nhổ rượu ra thì có vẻ không được hay cho lắm, quá thất lễ.
Nguyễn Tiểu Ly sửng sốt vài giây, cuối cùng chỉ đành ngây ngốc nuốt từng chút từng chút rượu mạnh trong miệng xuống.
Rượu này thật sự không phải là mạnh bình thường, đầu lưỡi của “hắn” đã tê rần hết cả lên. Nguyễn Tiểu Ly lập tức không chút do dự nhét đồ ăn vào miệng, sắc mặt cũng từ trắng nõn biến thành đỏ bừng.
Tất cả những hành động này đều bị Vương Nguyệt Lê nhìn thấy hết từ đầu đến cuối. Vương Lê Nguyệt bỗng dưng cảm thấy vị Tứ điện hạ này có vài phần đáng yêu, hoàn toàn khác với hình ảnh tàn nhẫn độc ác trong lời đồn kia.
Ngoại trừ Vương Lê Nguyệt nhìn chăm chú vào “hắn”, Nguyễn San ở bên cạnh cũng đã chú ý đến Nguyễn Tiểu Ly kể từ khi “hắn” bắt đầu xuất hiện trên yến hội.
Trước lúc khai tiệc, Nguyễn San đã đi khắp nơi để tìm Nguyễn Tiểu Ly nhưng đáng tiếc là không tìm được. Khoảnh khắc Nguyễn San nhìn thấy cảnh Tứ hoàng đệ của mình nuốt rượu mạnh trong miệng xuống cũng không khỏi cong cong khóe miệng.
Tuy là nam tử nhưng có vẻ hoàng đệ không thích rượu mạnh thì phải. Chẳng lẽ đệ ấy uống rượu không giỏi sao?
Nguyễn San bưng chén rượu lên nếm một ngụm, đúng là có chút cay nhưng nam tử có lẽ sẽ rất thích. Xem ra hoàng đệ hẳn không thích uống rượu.
Nguyễn San gọi tùy tùng bên cạnh. Tùy tùng khom lưng đưa tai lại gần.
“Đi kêu người thay rượu trên bàn của Tứ điện hạ thành rượu trái cây.”
Rượu trái cây có vị ngọt thanh, chắc hoàng đệ sẽ thích. Đây cũng là rượu dành cho các nữ tử uống trong yến hội.
Tùy tùng gật đầu, sau đó lặng lẽ rời đi. Một lát sau, một tiểu tỳ nữ bưng một bình sứ men xanh đi đến bàn của Nguyễn Tiểu Ly và đổi nó với bầu rượu trước mặt “hắn”.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc dò hỏi. Thị nữ cúi đầu, trực tiếp lui xuống.
Tiểu Ác: “Thay rượu khác cho cô.”
“Tại sao lại đột nhiên đổi rượu cho ta? Chẳng lẽ những người hầu này cẩn thận đến nỗi phát hiện ra ta không thích rượu mạnh?” Nguyễn Tiểu Ly suy nghĩ một chút, cuối cùng nhận định rất có thể là khả năng này. Xem ra vị Thừa tướng này rất tinh tế, đã kỹ lưỡng dặn dò hạ nhân chú ý quan sát sở thích của từng vị khách nhân một.
Nguyễn Tiểu Ly rót một chén rượu uống.
Ừ, rất tốt, là rượu trái cây. Vị ngọt giống với nước trái cây nhưng lại có thêm mùi rượu, không ngọt ngấy.
Trên gương mặt tuyệt diễm xuất hiện một nụ cười nhẹ. Nụ cười này lại lọt vào mắt của Vương Lê Nguyệt cùng với Nguyễn San.
Nguyễn San cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ sự vui vẻ. Tuy nhiên khi khóe mắt của hắn nhìn thoáng qua nữ tử ngồi đối diện, sắc mặt lập tức trở lạnh.
Nữ tử đối diện cũng đang nhìn Nguyễn Ly Trúc!
Nàng ta đã nhìn bao lâu?
Nhìn vẻ mặt này thì chắc là đã nhìn rất lâu rồi.
Ánh mắt Nguyễn San đảo qua trên người Vương Lê Nguyệt và Nguyễn Ly Trúc mấy lần. Tứ hoàng đệ không chú ý tới nữ tử kia, chỉ có nàng ta để ý đến Tứ đệ mà thôi.
Nữ tử này nhìn trúng Tứ đệ?
Nguyễn San nhìn khuôn mặt lóa mắt của Nguyễn Tiểu Ly, trong lòng trầm xuống.
Hoàng đệ có diện mạo hơn người, hấp dẫn được nữ tử cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ. Thế nhưng nữ tử đó lại trắng trợn táo bạo nhìn chằm chằm một nam tử trên yến hội thế này thật đúng là không biết xấu hổ.
Nguyễn San đứng lên rời khỏi chỗ ngồi. Bởi vì có rất nhiều người rời khỏi vị trí của mình để đi tỉnh rượu nên đây cũng không phải là chuyện gì đáng chú ý.