Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Bỉ Ngạn
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Sau khi thái giám rời đi, Nguyễn San cầm lấy tấm thiệp mời lúc nãy mình tiện tay ném ở một bên lên xem kỹ lại. Đuôi mắt hắn khẽ nhếch, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên thiệp mời một cách có tiết tấu.
“Nếu vậy thì đi thôi…”
Mùa thu, trời cao gió mát, xung quanh trường đua ngựa đều là sườn núi được trồng đầy cây phong. Mỗi khi mùa thu tới, cả núi rừng khoác lên mình một màu đỏ rực như lửa.
Nếu mặc kỵ trang và phi ngựa chạy băng băng trong rừng cây đỏ rực, đó quả thật là một loại trải nghiệm rất khác biệt.
Vào ngày diễn ra cuộc đua ngựa ở ngoại thành, tất cả các công tử và tiểu thư thế gia đều đã khởi hành đến Ngu Sơn từ rất sớm.
Các tiểu thư yểu điệu thường ngày đều thích mặc áo váy hoa lệ, lúc này lại thay bằng kỵ trang, tay dắt bảo mã, trông ai nấy cũng thật hiên ngang và khỏe khoắn.
Có không ít người đã hẹn với hảo hữu của mình cùng nhau đi đua ngựa.
Đua ngựa ở ngoại thành luôn rất tự do, mọi người có thể tùy ý vui chơi, hoàn toàn không bị gò bó.
Lúc Nguyễn Tiểu Ly đến đã có hơn một nửa số người đến rồi. Nguyễn Tiểu Ly mặc một bộ kỵ trang màu đỏ vô cùng bắt mắt. Tướng mạo của “hắn” vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp, bây giờ còn thêm vào bộ kỵ trang màu đỏ lại trông càng thêm yêu nghiệt, khiến các quý nữ đang đứng tụm năm tụm ba nói chuyện xì xào cũng đều không kiềm chế được mà nhìn về phía “hắn”.
Mỗi khi ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly đảo qua, một vài quý nữ còn xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Sau đó, trong đám người bắt đầu truyền đến từng tiếng hít mạnh. Không cần nghĩ cũng biết nhân vật chính tới rồi.
Nguyễn San mặc một bộ kỵ trang màu đen, dắt một con hãn huyết bảo mã màu đen xuất hiện ở giữa sân với phong thái hiên ngang, mạnh mẽ, che lấp hoàn toàn hào quang của Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly nhún nhún vai.
Quả nhiên vai chính đi đến đâu cũng khiến người ta chú ý.
Tiểu Ác: “Cô cũng vô cùng thu hút sự chú ý đó thôi, đáng tiếc cô quá nữ tính.”
“…”
“Hắn” vốn dĩ chính là nữ tử!
Bằng vào làn da trắng nõn và dung mạo yêu nghiệt này, bảo “hắn” làm sao có thể giả trang ra khí khái của nam nhân được chứ? Có thể làm ra được hình tượng nam tử yêu nghiệt, Nguyễn Tiểu Ly cho rằng cũng đã rất tốt rồi.
Không thể phủ nhận rằng cho dù gu thẩm mỹ của mỗi người khác nhau, nhưng hầu hết nam tử sẽ khâm phục kiểu nam nhân như Nguyễn San và xem thường khuôn mặt kiểu Nguyễn Ly Trúc.
Chỉ có các quý nữ mới sẽ có người yêu thích Nguyễn San, cũng sẽ có người yêu thích khuôn mặt Nguyễn Ly Trúc. Các nàng cứ liên tục liếc mắt nhìn Nguyễn Tiểu Ly. Nguyễn San cũng chú ý tới điều này.
Qua nhiều năm như vậy, đứa trẻ luôn đối đầu với mình, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đều kiêu ngạo, quật cường trong trí nhớ bây giờ đã trở thành một nam nhân khiến người khác phải lóa mắt. Tương lai, hắn sẽ cưới Hoàng tử phi, cũng sẽ có nhi tử, nhi nữ…
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng xoay người lên ngựa, nhìn Nguyễn San với vẻ đầy khiêu khích: “Tần Vương điện hạ, tới trường đua ngựa mà lại đứng một chỗ thì không hay đâu.”
“Hắn” bắt chuyện với mọi người: “Nếu đã tới trường đua ngựa thì mọi người cũng đừng đứng yên nữa, hãy hoạt động đi.”
“Tứ điện hạ nói rất đúng, mọi người đừng đứng đây làm uổng phí thời gian nữa.”
“Nghe nói phong cảnh trên đỉnh núi rất đẹp, chúng ra thi xem ai tới trước đi!”
Có vị công tử nôn nóng đã nhanh chóng lên ngựa, sau đó cưỡi ngựa đi mất.
Tiểu Ác: “Hôm nay cô không có nhiệm vụ, cứ cùng người khác chơi đùa đi, chút nữa nam nữ chính sẽ đua ngựa với nhau.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Thật hợp ý ta.”
Nguyễn Tiểu Ly nắm cương ngựa đứng yên tại chỗ, suy nghĩ xem mình nên làm gì.
Nguyễn San xoay người lên ngựa, định đi tìm Nguyễn Ly Trúc thi đua ngựa. Nhưng hắn còn chưa qua tới thì đã có một nữ tử mặc kỵ trang đỏ rực dắt ngựa đến bên cạnh Nguyễn Ly Trúc.
Vương Lê Nguyệt ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tiểu Ly: “Tứ điện hạ, chúng ta lại gặp nhau. Hôm nay thời tiết rất tốt, hay là chúng ta thi đấu một trận đi.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Tiểu Ác: “…”
Tiểu Ác cảm thấy mặt mình hơi đau. Một giây trước nó còn nói nam chính và nữ chính sẽ đua ngựa cùng nhau, kết quả không hiểu tại sao bây giờ nữ chính lại chạy tới mời nhân vật phản diện đua ngựa?
Trong không gian đen nhánh, tiểu chính thái nhanh chóng mở màn hình lên, lật xem nội dung cốt truyện.
“Có sai đâu, rõ ràng cốt truyện là nam nữ chính cùng nhau đua ngựa mà.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Ta cảm thấy ta không nên tin tưởng cốt truyện mà ngươi nói… chẳng có mấy lần chính xác.”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Ác nhăn thành bánh bao. Nó cảm thấy vô cùng khó hiểu và bực bội.
Ánh mắt hoài nghi của Nguyễn Tiểu Ly đánh giá Vương Lê Nguyệt: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, nếu Tứ hoàng tử rảnh rỗi không có việc gì làm thì hai chúng ta so tài, cùng đua ngựa một trận thật tận hứng đi.”
Vương Lê Nguyệt nói xong, lập tức chờ mong nhìn nam tử trước mặt.
Khóe miệng “hắn” hơi cong lên, trên mặt lộ ra một nụ cười u ám, nhìn qua làm người ta có chút sợ hãi khi thân cận, nhưng lại mang theo một vẻ đẹp quỷ dị.
“Vương tiểu thư đã tìm sai người rồi. Nếu muốn đua ngựa thì ngươi phải đi tìm Tần Vương mới đúng. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Tần Vương là số một, ta không thể so được với hắn.”
Nguyễn Tiểu Ly bày ra tư thái của nhân vật phản diện, với hy vọng có thể dọa lui nữ chính.
“Tứ điện hạ không cần tự hạ thấp mình.” Vương Lê Nguyệt mỉm cười hứng thú: “Hơn nữa, ta chỉ là nữ tử, đua ngựa cũng chỉ vì giải trí mà thôi, không phải muốn tranh cao thấp.”
Vậy là đẩy đi không được rồi?
Nguyễn Tiểu Ly đau đầu. Lực chú ý của nữ chính không phải nên đặt trên người nam chính sao? Nữ chính với nam chính mới là trời sinh một đôi cơ mà. Tại sao vị nữ chính này lại muốn dính lấy mình chứ?
Tiểu Ác: “Cốt truyện lại lệch.”
“Ta không làm cái gì cả.”
“Ta biết.” Tiểu Ác đau đầu: “Vẫn là câu nói kia, chúng ta chỉ cần quan tâm đến nhiệm vụ, mặc kệ những thứ khác…”
“Ừ.”
Vậy bây giờ “hắn” có nên cùng nữ chính đua ngựa không?
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa cùng với giọng nói của một nam nhân: “Hoàng đệ và Lê Nguyệt tiểu thư đang nói cái gì vậy? Bổn vương ở cách rất xa cũng nghe thấy tiếng cười của các ngươi.”
“Lỗ tai của Tần Vương là lỗ tai chó sao?”
Nơi này không có người ngoài mà chỉ có mình nữ chính, Nguyễn Tiểu Ly cứ thế ác liệt nói lời thô tục, tốt nhất là phá hủy luôn hảo cảm của nữ chính dành cho mình đi.
Nguyễn San sửng sốt một giây, trong phút chốc không biết nên phản ứng lại như thế nào.
Hắn lại chọc tới hoàng đệ rồi sao?
Đôi mắt của Vương Lệ Nguyệt đang đứng bên cạnh hiện lên ý cười. Xem ra Tứ hoàng tử quả nhiên là một nam tử không giống bình thường.
Cơ hội tốt! Hai vị nam nữ chính đều đang ở đây, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng kẹp chặt bụng ngựa, vung roi lên: “Cha!”
“Hắn” nhanh chóng thúc ngựa rời đi, để lại hai vị vai chính ở đó bồi dưỡng tình cảm, đừng tới làm phiền phản diện là “hắn” nữa!
Tiểu Ác cảm thấy ký chủ nhà mình thật nhanh trí: “Làm tốt lắm!”
…
Nguyễn San cho ngựa lui về sau vài bước: “Nếu hoàng đệ đã đi rồi vậy xin Lê Nguyệt tiểu thư cứ tự nhiên.”
“Dường như Tần Vương điện hạ không vui khi ta đứng cùng Tứ điện hạ thì phải?” Con ngựa của Vương Lê Nguyệt đạp đạp vó, nàng cầm lấy cương ngựa.
Giác quan thứ sáu của nữ nhân cực kỳ chính xác. Nàng luôn cảm thấy ánh mắt của Tần Vương nhìn mình rất không tốt.
Theo ý của người phụ thân tiện nghi Thừa tướng của nàng thì không phải Tần Vương muốn kết thân với phủ Thừa tướng sao? Thế thì tại sao Tần vương lại đối xử với nàng bất thiện như vậy…
“Hoàng đệ tuổi còn nhỏ nên không bị gò bó, nhưng Lê Nguyệt tiểu thư cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân, một cô nương chủ động đi tìm nam tử thì có chút không ổn.” Nguyễn San nói xong, lập tức cưỡi ngựa đi một con đường khác.
Vương Lê Nguyệt ngây ngốc tại chỗ.
Không lẽ nam nhân này đang ghen?
Nam nhân cổ đại ghen là như vậy sao?
Nhưng hắn ăn giấm của ai chứ? Chẳng lẽ là của nàng?
Ừ… Dù sao thì cũng không có khả năng là ăn giấm của đệ đệ mình được…
Xùy, Vương Lê Nguyệt cũng lười suy nghĩ. Nàng không có hứng thú với vị Tần Vương này, không thèm để ý đến hắn, chẳng bằng giục ngựa đuổi theo vị Tứ hoàng tử thú vị kia thì hơn.