Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Translator: _Giao Giao
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Hiện tại, Lâm Dục hoàn toàn không quan tâm những người này muốn làm gì, hắn chỉ muốn đi tìm Tiểu Zombie. Chỉ trong nháy mắt mà Tiểu Zombie đã không còn ở trong xe, chắc có lẽ là vì cô cảm giác được có người đến gần nên đã xuống xe, thế nhưng không biết Tiểu Zombie đã ẩn nấp ở đâu đó hay là chạy luôn rồi…
Cái còng chân kia chỉ khiến Tiểu Zombie không thể đi lại như bình thường, nhưng cô vẫn có thể đi từng bước nhỏ.
Hắn phải nhanh chóng đi tìm cô, nếu không Tiểu Zombie thật sự sẽ chạy mất. Thế nhưng cửa đã bị những người đó chặn, Lâm Dục đành phải chờ đợi những người này rời đi trong tâm trạng bực bội.
Trương Sơn Kỳ: "Dừng ở đây đi, chúng ta đổ đầy xăng rồi mau rời khỏi đây."
“Ai, cậu nói xem sao chúng ta xui xẻo như vậy chứ? Gặp được siêu thị nhưng lại không có đồ ăn."
"Đừng ca thán nữa, thêm xăng vào thì xe có thể chạy rồi, sau đó chúng ta đi đến địa điểm tiếp theo tìm thức ăn."
"Đội trưởng, sắp tiến vào thành phố. Vật tư của chúng ta hiện tại không còn đủ dùng. Nếu tránh đi thành phố này thì chúng ta sẽ rất khó để tìm được vật tư." Một đội viên tương đối cẩn thận nói.
Trương Sơn Kỳ cũng đang đắn đo về vấn đề này.
Trên đường đi đến đây, hầu như bọn đều tránh chạy vào trong thành phố. Dù sao trong thành phố chỗ nào cũng có zombie, thậm chí là zombie biến dị cấp cao, vì thế bọn họ luôn lựa chọn tránh đi.
Nhưng không vào thành phố thì khó mà tìm được vật tư…
Trong thời đại tận thế, vốn chẳng có ai canh tác gì cả. Tất cả thức ăn trong thành phố An Toàn đều do các tiểu đội đi đến các thành thị tìm kiếm. Bọn họ cũng là một trong số các tiểu đội đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, lúc xuất phát có hơn ba mươi người, nhưng hiện tại còn sống sót chỉ có vài người ở đây…
Đến lúc này, bọn họ đã không còn trông mong có thể tìm được thật nhiều vật tư cho thành phố An Toàn, chỉ cầu mọi người ở đây đều có thể bình an trở về là đủ rồi.
Nhưng nếu lần này lại không vào thành phố, dù cho bọn họ không bị zombie ăn mất thì cũng sẽ chết đói ở giữa đường…
Mọi người đều lâm vào im lặng.
Cuối cùng, Trương Sơn Kỳ cũng mở miệng nói: "Lần này chúng ta sẽ không vòng qua thành phố mà sẽ đi vào để tìm kiếm vật tư, nhưng điều kiện là mọi người có mặt ở đây đều phải an toàn thoát ra. Đây là mệnh lệnh."
"Tuân lệnh!"
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Cách đó không xa xuất hiện một cô gái mặc váy dài đang chậm rãi đi tới đây.
Lâm Dục nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly, tâm trạng đang nôn nóng bỗng chốc thả lỏng. Hắn thở phào một hơi.
Tiểu Zombie không chạy trốn.
Đồng thời Lâm Dục cũng lo lắng cho Tiểu Zombie. Những người này đều là dị năng giả, hơn nữa rõ ràng là người của thành phố An Toàn, thực lực rất mạnh. Không thể để bọn họ phát hiện ra Tiểu Zombie không bình thường.
Trương Sơn Kỳ và các đội viên cũng nhìn thấy cô gái đang đi về phía họ.
"Sao lại có một đứa con gái ở đây?"
"Ở nơi hoang vu thế này đột nhiên xuất hiện một cô gái, lại còn đang đi qua đây. Sao cô ta không nói lời nào hết vậy?"
"Mẹ nó, hơi đáng sợ rồi đó."
Nguyễn Tiểu Ly hơi cúi mặt, buông rũ mái tóc đen dài làm mái ngố che khuất đôi mắt. Chiếc váy dài màu đen khiến cô thoạt nhìn càng thêm u ám. Quan trọng là cô không hề nói một tiếng nào, cứ từng bước từng bước đi tới, quả thật nhìn có chút dọa người.
Ở tận thế, vẻ ngoài xấu xí và ghê tởm của zombie là đặc điểm để phân biệt với con người, nhưng bộ dáng này của Nguyễn Tiểu Ly cũng làm người ta thấy kinh hãi.
Trương Kỳ Sơn nhíu mày: "Cô bé?"
Cô không trả lời, vẫn chầm chậm đi tới.
"Lão đại, cô ta là người sống sao?"
"Đừng tự mình dọa mình, chắc là người sống rồi. Nhìn màu da và động tác đi, trên người cũng không có vết thương nào nữa. Cô ta chắc là người sống đấy."
Này người anh em, cậu tự tin chút được không, bỏ chữ "chắc" đi chứ.
Trong lúc cả đội đang khẩn trương, cô gái đang đi tới đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bọn họ và nở nụ cười vô cùng xinh đẹp và ngọt ngào.
Một đám đàn ông trưởng thành đều đỏ mặt xấu hổ, đồng thời thở phào nhẹ nhõm vì đã xác định được cô đúng là người sống.
Nhưng có chắc cô gái này đang cười với bọn họ không?
Thực chất, Nguyễn Tiểu Ly đang cười với người đứng phía sau bọn họ, Lâm Dục.
Trương Sơn Kỳ cũng đã nhận ra ánh mắt của cô không đặt trên người bọn họ mà là ở phía sau. Hắn quay đầu quát: "Ai ở trong đó?"
"Không phải chứ, vậy mà lại có người trốn bên trong sao?"
Lâm Dục từ từ bước ra ngoài.
Trương Sơn Kỳ đánh giá chàng trai vừa bước ra, sau khi đã xác định đối phương không bị zombie cắn rồi mới nói tiếp: "Cậu trốn trong đó bao lâu rồi? Đến đây khi nào?"
"Ngại quá, tôi cũng chỉ đến trước mọi người vài phút mà thôi. Bên ngoài là em gái của tôi, em ấy là người câm."
Lâm Dục đi ra, vượt qua bọn họ đến bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly và nắm tay cô: "Ngoan."
Không chạy mất, thật ngoan!
Trên mặt của Nguyễn Tiểu Ly nở một nụ cười dịu dàng. Thật ra ban nãy cô đúng là đã chạy đi, nhưng nghĩ đến bản thân còn đang mang nhiệm vụ trà trộn vào thành phố An Toàn nên mới quay lại đây đấy.
Cổng vào thành phố An Toàn được lắp đặt cơ chế quét hình, có thể đo được nhiệt độ và tiếng tim đập của con người, mà cả hai thứ này cô đều không thể ngụy trang được.
Muốn trà trộn vào thành phố An Toàn đối với cô là chuyện không hề đơn giản. Trong cốt truyện gốc cũng không đề cập đến vấn đề nhân vật phản diện làm thế nào để đi vào đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Tiểu Ly vốn đã chạy trốn được mấy trăm mét lại quyết định vòng trở về.
Vẫn nên đi theo nam chính thì hơn. Chắc chắn nam chính sẽ có cách mang cô vào thành phố An Toàn.
Cho dù thân phận zombie của cô bại lộ và bị mang đi nghiên cứu thì cũng không sao cả, chỉ cần có thể tiến vào thành phố An Toàn làm nhiệm vụ phản diện là thành công rồi.
Nếu cô ở trong thành phố An Toàn thì nhất định sẽ hấp dẫn zombie đến vây thành, nhiệm vụ của phản diện cũng từ đó mà hoàn thành sạch trơn.
Nguyễn Tiểu Ly rất vui vẻ. Đi theo Lâm Dục thì nhiệm vụ phía sau sẽ nhẹ nhàng, vả lại hắn sẽ tìm tinh hạch cho cô, còn có thể nô dịch nam chính. Đúng là tuyệt đến không thể tuyệt hơn.
Tiểu Ác bỗng đánh run: "Ta cảm thấy nam chính có chút đáng thương."
Thật bi thảm mà…
Nếu nam chính biết Tiểu Ly nhà nó nghĩ thế này thì không biết trong lòng hắn sẽ cảm thấy thế nào?
Trương Sơn Kỳ: "Chiếc xe phía bên kia là của hai người?"
Lâm Dục: "Đúng vậy, là của chúng tôi. Chúng tôi cũng tới đây để đổ xăng. Tôi vào siêu thị tìm vật tư còn em gái thì đợi ở trong xe. Nhưng có lẽ vì thấy các người nên con bé đã bị hoảng sợ và trốn đi."
Nói sự thật sẽ càng làm người ta tìm không ra sơ hở.
Trương Sơn Kỳ cũng có thể hiểu được nguyên nhân cô bé kia sợ bọn họ. Ở tận thế, có lẽ phụ nữ đều sợ hãi khi nhìn thấy một đám đàn ông. Bởi vì có rất nhiều dị năng giả ỷ vào bản thân có dị năng mà làm điều xằng bậy với phụ nữ.
Trương Sơn Kỳ: "Hai người muốn đi đâu?"
Lâm Dục: "Tôi muốn dẫn theo em gái đến thành phố An Toàn lớn nhất."
Một người đàn ông nghe thấy vậy thì lập tức chen ngang, nói: "Đó không phải là căn cứ của chúng tôi sao. Anh bạn có muốn kết nhóm đi cùng không? Yên tâm, tôi không có ý gì khác, chỉ đơn giản là muốn kết bạn thôi."
Dù sao cậu thanh niên này cũng mang theo em gái, trực tiếp nói kết bạn lại sợ hắn hiểu lầm cái gì đó.
Bọn họ đều là những người đàng hoàng, là tiểu đội chuyên tìm kiếm vật tư cho thành phố An Toàn, tuyệt đối không phải là bọn người vô nhân tính trong mạt thế kia.
Kết bạn đi thành phố An Toàn…
Không được, mang theo Tiểu Zombie mà ở chung với những người này thì sẽ không an toàn cho Tiểu Zombie.
"Không cần đâu."
Trương Sơn Kỳ nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, trông dáng vẻ của hai người cũng chỉ khoảng hai mươi. Cô gái thoạt nhìn có vẻ yếu ớt và không thể nói chuyện, còn người anh thì lại sâu không lường được.
Trương Sơn Kỳ mời: "Chúng ta cùng nhau kết nhóm đi. Nơi này còn cách thành phố An Toàn một đoạn đường nữa, nhiều người thì sẽ an toàn hơn."