Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Yezi
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Trương Hiểu đọc từng bình luận, càng đọc càng nổi da gà. Lúc này, cô không ăn cơm nổi nữa: “Vân Vân, hay là cậu xóa bài viết kia đi. Mấy thứ được viết trên đó ghê quá.”
Vương Vân Vân ấn like không biết mệt mỏi: “Bài viết của tớ không dễ gì mới hot lên, còn lâu tớ mới xóa.”
Trên diễn đàn trường, bài viết của ai mà hot thì đó là chuyện cực kỳ tự hào.
Cô thân là tổ trưởng đưa tin của trường, đăng bài viết được hot lên vậy thì càng mát mặt.
Trương Hiểu phát hiện có học sinh đã đổi ảnh đại diện của mình thành hình ảnh kinh dị, rất nhiều avatar mặt quỷ, ví dụ như Sadako…
Trương Hiểu muốn nói lại thôi. Cô có dự cảm sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.
Hai người cầm bát đũa bỏ vào thùng sắt, sau đó rời khỏi căn-tin.
Buổi tự học tối của học kỳ lớp vốn dĩ rất bận, nhưng hôm nay là buổi tối đầu tiên sau khi khai giảng nên mọi người khá thảnh thơi, về cơ bản không có bài tập, cũng không có nhiều việc cần làm.
Buổi tự học tối không có giáo viên trông nom, rất nhiều học sinh gục xuống bàn chơi điện thoại.
“Vương Vân Vân, nick clone kia là của cậu phải không? Bài viết của cậu giờ đang nằm ở trên đầu đấy, quá siêu.”
“Bình thường trông cậu rất nhát gan, không ngờ lại dám viết bài đó.”
Các bạn học trong lớp vây quanh Vương Vân Vân, mọi người cùng cười cười nói nói.
Vương Vân Vân cười rạng rỡ, không còn may mảy một chút cảm giác sợ hãi như ở trong phòng ký túc xá nữa.
“Có gì mà không dám viết, dù sao trên đời này vốn dĩ không có ma quỷ.” Vương Vân Vân cầm điện thoại huơ huơ ra vẻ như không có gì cả.
Trương Hiểu đứng bên cạnh không nói lời nào.
Chuyện xảy ra trong ký túc xá tối nay, và cả việc Tô Tiểu Thanh thấy vách tường của lớp học có máu ban sáng… đều là trùng hợp thật sao?
Nam Âm Niểu đang ôn bài trong sách toán, nghe thấy các bạn học đằng sau thì thà thì thầm bèn nói to: “Đừng tưởng là giáo viên không tới thì không ai tự giác. Ai mà còn nói chuyện nữa thì tớ sẽ ghi tên lại, sau đó sẽ đưa cho giáo viên.”
Có nam sinh tỏ vẻ khinh thường: “Đồ mách lẻo.”
Thẩm Tử Hoài ngồi ở chỗ của mình, liếc nhìn vị trí trống không bên cạnh.
Hắn lấy điện thoại ra và mở diễn đàn trường lên, quả nhiên nhìn thấy bài viết kia ở vị trí đầu tiên.
Bài viết này… rất kỳ quái…
Trên tay Thẩm Tử Hoài đang nghịch đồng xu cổ có xuyên một sợi dây đỏ. Hắn cau mày nhìn chằm chằm vào bài đăng, tiếp đó đeo đồng tiền cổ vào cổ tay rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Nam Âm Niểu ngẩng đầu hỏi: “Thẩm Tử Hoài, bây giờ là thời gian tự học buổi tối, cậu đi đâu vậy?”
“Đi vệ sinh.”
Thẩm Tử Hoài trả lời nhưng không quay đầu lại.
Nam Âm Niểu không nói được gì nữa.
Thẩm Tử Hoài đi ra khỏi lớp, ngoài ánh đèn ở tầng học thì những chỗ khác đều tối đen như mực.
Khóe miệng hắn cong lên thành một vòng cung nhỏ, hắn bước nhanh ra khỏi tòa nhà dạy học và băng ngang sân thể dục. Cả sân thể dục bị bao phủ bởi một màu đen tuyền, trong làn gió đêm chỉ có một mình hắn, trông khá lạnh lẽo và u ám.
Đi qua sân thể dục và một vài tòa nhà sẽ đến phòng y tế. Thẩm Tử Hoài đứng từ xa nhìn phòng ý tế, nhỏ giọng thầm thì: “Tìm thấy cậu rồi.”
Phòng y tế trong trường không lớn lắm. Gian ngoài là nơi trực ban của giáo viên y tế, hai gian trong thì một gian là phòng nghỉ của giáo viên y tế, một gian là phòng nghỉ của học sinh.
Giáo viên y tế đang nằm bò trên bàn ngủ. Ánh đèn trong phòng y tế rất tối, không gian cực kỳ yên ắng.
Thẩm Tử Hoài nhấc chân bước vào.
Gian trong có một chiếc giường nhỏ, Tô Tiểu Thanh đang nằm trên giường nghỉ ngơi, mà trên mép giường có một nữ sinh mặt mày tái nhợt mặc đồng phục đang ngồi.
Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu nhìn Tô Tiểu Thanh đang hôn mê. Cô đưa tay ra, trên tay là một đám sương đen, chầm chậm đưa về phía đầu của Tô Tiểu Thanh.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào, bàn tay của Nguyễn Tiểu Ly dừng lại giữa chừng, cô quay đầu nhìn Thẩm Tử Hoài đang đứng ở cửa.
“Bạn cùng bạn, đây là lần thứ mấy tớ nhìn thấy cậu làm chuyện xấu rồi?” Thẩm Tử Hoài cười hỏi.
Là thầy bắt ma mà lại không có bộ dáng chính nghĩa, trái lại còn đối xử với ma quỷ dịu dàng một cách khó hiểu.
Nguyễn Tiểu Ly trực tiếp đánh đám khí đen trên tay mình vào trán Tô Tiểu Thanh ở ngay trước mặt hắn.
Cô ấy không để ý mình?
Thẩm Tử Hoài khẽ nhướng mày, bước tới: “Bạn cùng bàn, đến bây giờ cậu vẫn chưa nói cho tớ biết cậu tên là gì.”
Cô ngồi ở mép giường, cúi đầu đưa tay chỉnh đốn lại váy của mình, không nhìn Thẩm Tử Hoài: “Trên cái bài viết hot kia chỗ nào cũng có tên của tôi.”
Bài viết đó chỗ nào cũng có tên của cô, không biết tự đi xem à?
Thẩm Tử Hoài ngồi xuống chiếc giường trống bên cạnh, đôi chân duỗi ra phía trước: “Nguyễn Tiểu Ly? Tên này nghe rất ngoan, nhưng chuyện cậu làm lại không ngoan chút nào.”
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn và tinh tế, vừa nhìn đã thấy là một cô bé rất ngoan và nghe lời.
Nhưng chỉ một giây sau, khuôn mặt đó đã trở nên thối rữa, thất khiếu chảy máu, nhãn cầu trực tiếp rơi ra khỏi hốc mắt.
thất khiếu: mắt, lỗ mũi, tai và miệng.
“Đẹp không?” Giọng nói xa xăm của cô lại vang lên.
Nét cười của Thẩm Tử Hoài bỗng vụt tắt, hắn nhăn lông mày lại: “Xấu.”
Đúng lúc này, Tô Tiểu Thanh đang hôn mê khẽ nhíu mày, dường như muốn tỉnh lại.
Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt liếc nhìn một cái, sau đó nhìn thẳng vào Thẩm Tử Hoài ngồi đối diện: “Cậu là thầy bắt ma, mỗi lần tôi muốn làm gì đó cậu đều xuất hiện nhưng lại không bắt tôi, thế cậu muốn làm gì đây?”
“Ai nói là thầy bắt ma thì nhất định phải bắt ma?” Thẩm Tử Hoài tỏ vẻ cậu-hiểu-lầm-về-nghề-bắt-ma-rồi.
Nguyễn Tiểu Ly không trả lời, đôi mắt chảy máu ròng ròng cứ nhìn chằm chằm vào hắn.
Thẩm Tử Hoài: “Cậu có thể cất cái dáng vẻ đó đi được không, chẳng dọa người chút nào cả, trái lại còn xấu chết đi được. Tớ thích gương mặt ngoan ngoãn của cậu hơn.”
Tiểu Ác: “…Đừng nói mấy lời không đâu với cậu ta, cẩn thận cậu ta lại đi lệch. Chúng ta không cần để ý đến cậu ta.”
Tiểu Ác quyết tâm ở thế giới này nhất định sẽ khiến Tiểu Ly tránh xa nam chính, tốt nhất là không để ý đến cậu ta, để cậu ta cút đi yêu đương với nữ chính đi.
“Ừ.” Nguyễn Tiểu Ly đã hiểu.
Nguyễn Tiểu Ly thấy Tô Tiểu Thanh sắp tỉnh lại, lập tức đưa gương mặt bố của mình lại gần.
Tô Tiểu Thanh cảm thấy đầu mình đau buốt, trong hơi thở toàn là mùi thuốc khử trùng. Đây là đâu?
Cô từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt của Nguyễn Tiểu Ly, bị dọa sợ tới mức đồng tử tức khắc co lại.
Gương mặt thất khiếu chảy máu của Nguyễn Ly Ly nằm ngay trước mặt!
Tô Tiểu Thanh trừng mắt thật to, mấy giây sau lại ngất thêm lần nữa.
“Haha, Tiểu Ly Ly, cậu thích hù dọa người khác quá đó.” Thẩm Tử Hoài trêu đùa.
Tiểu Ly Ly…
Tiểu Ác vỗ trán: “Tiểu Ly… sau này cô đừng để ý đến cậu ta.”
“Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly quay người định biến mất.
Thẩm Tử Hoài lại lên tiếng lần nữa: “Nguyễn Ly Ly, nếu như cậu bằng lòng thì có thể nói chuyện của cậu cho tớ nghe, tớ có thể siêu độ linh hồn cho cậu, đưa cậu đi đầu thai.”
Lời nói vừa dứt, Nguyễn Tiểu Ly cũng biến mất.
Ánh sáng trong mắt Thẩm Tử Hoài tối xuống mấy phần.