Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
“Ngoan nào, lần sau có thời gian tớ lại đưa cậu về.”
“Được rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy đi theo Thẩm Tử Hoài.
Sau khi ăn sáng ở Nguyễn gia, Nguyễn Gia Khánh lấy xe máy đưa Thẩm Tử Hoài ra bến xe.
Nguyễn Gia Khánh: “Tử Hoài à, chú thấy cháu là một đứa thông minh, lần sau đừng bắt nhầm rồi ngủ quên trên xe nữa. Lỡ gặp nguy hiểm hay bị lạc thì không hay.”
Thẩm Tử Hoài: “Vâng, cháu biết rồi ạ. Cảm ơn chú.”
Nguyễn Gia Khánh tiễn Thẩm Tử Hoài lên xe rồi mới đi về.
Thẩm Tử Hoài: “Tiểu Ly Ly, chắc hẳn trước đây cha cậu đối xử với cậu cực kỳ tốt. Ông ấy rất tinh tế.”
“Đương nhiên rồi.”
Về đến thành phố, chuyện đầu tiên Thẩm Tử Hoài làm dẫn Nguyễn Tiểu Ly đi ăn thật nhiều món, sau đó cùng nhau về lại trường học.
Trở lại trường, Nguyễn Tiểu Ly cong môi cười quỷ dị. Trâu Thục Vũ ơi Trâu Thục Vũ, hòa thượng chạy được nhưng miếu thì đứng yên, tôi không tin cô thật sự không về lại trường.
Vừa vào trường và tháo sợi chỉ đỏ ra, Nguyễn Tiểu Ly liền biến mất ngay lập tức.
Thẩm Tử Hoài nhíu mày nhìn vị trí trông không bên cạnh: “Không ngoan chút nào…”
Nguyễn Tiểu Ly trở về trường rồi thì tất nhiên trong đầu cô chỉ tâm tâm niệm niệm sự nghiệp phản diện của mình.
Chỉ chờ Trâu Thục Vũ quay lại.
Cô về căn phòng ký túc không một bóng người kia, trong phòng lúc này chỉ có một chiếc giường là có chăn, còn tất cả các giường khác đều trống trơn.
Người trong căn phòng này đều đã chết.
Nguyễn Tiểu Ly mỉm cười sung sướng. Linh hồn của những người bị cô đều bị cô nuốt chửng, căn bản không thể biến thành lệ quỷ.
Cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, người bước vào không phải là Trâu Thục Vũ mà là Nam Âm Niểu.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên giường, đung đưa chân nhìn cô ta.
Tiểu Ác: “Quả nhiên lo chuyện bao đồng quá mức sẽ làm người ta ghét.”
Nam Âm Niểu bước vào phòng nhìn vài vòng rồi đi ra. Nguyễn Tiểu Ly đi theo sau, nghe lỏm được một vài chuyện.
Nam Âm Niểu vậy mà lại gọi cho Trâu Thục Vũ.
“Trâu Thục Vũ, nếu cậu không muốn chết thì tốt nhất đừng về trường. Tôi kiến nghị cậu nên báo cảnh sát và kể lại chuyện năm đó. Chỉ cần kẻ hại cô ấy bị trừng trị thì oán khí của Nguyễn Ly Ly mới biến mất, nếu không cậu cứ thế mà đến trường thì sẽ bị Nguyễn Ly Ly giết đấy.”
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, Nam Âm Niểu nói tiếp: “Trâu Thục Vũ, cậu biết những gì tôi nói là sự thật mà. Tôi đã nhìn thấy Nguyễn Ly Ly, Vương Vân Vân là bị cô ấy giết, chính mắt tôi đã nhìn thấy. Báo cảnh sát hay chết, cậu muốn chọn cái nào?”
Có thể cứu được một mạng thì cứ cứu. Nam Âm Niểu tin chắc rằng kẻ ác chỉ có pháp luật mới có quyền thu phục, còn cách làm của Nguyễn Ly Ly là hoàn toàn sai trái.
Tiểu Ác nghe Nam Âm Niểu nói vậy thì trong lòng có hơi tức giận: “Cô ta thích chõ mũi vào chuyện người khác ghê.”
Cho dù là nữ chính thì cũng không nên làm như thế. Thương người sống, vậy ai sẽ thương người chết?
Nguyễn Tiểu Ly không nói gì. Cô nhập vào người của Nam Âm Niểu. Trong nháy mắt, ánh mắt của Nam Âm Niểu dại ra, trên tay vẫn cầm điện thoại.
Tiếng nói của Trâu Thục Vũ truyền đến bên tai: “Nam Âm Niểu, cậu có thể đừng xen vào chuyện của người khác được không? Tôi sẽ không báo cảnh sát đâu. Tôi sẽ chuyển trường ngay lập tức, sẽ không cho bất kỳ ai biết chuyện này. Kể cả khi cậu báo cảnh sát thì cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ nào đâu, Nguyễn Tiểu Ly thật sự tự tử!”
“Mày muốn chuyển trường? Cho dù mày có chạy tới chân trời góc bể thì cũng không thoát khỏi tao đâu.” Nam Âm Niểu nói đều đều.
Trâu Thục Vũ cảm thấy có gì đó không đúng: “Tôi sẽ ra nước ngoài, tôi sẽ chuyển trường đến nước ngoài. Tôi không tin khi đó Nguyễn Ly Ly có thể tìm được tôi!”
“Mày có thể thử xem, tao nhất định có thể tìm được mày.”
“…” Trâu Thục Vũ cầm điện thoại, sau lưng tức khắc toát mồ hôi lạnh.
Đây là tình huống gì?
Nam Âm Niểu đang nói gì vậy?
Người bên kia vẫn còn là Nam Âm Niểu sao?
Nhưng giọng nói kia rõ ràng là của Nam Âm Niểu mà…
“Đừng đoán nữa, tao là Nguyễn Ly Ly.”
“Lạch cạch…”
Bên kia đầu dây truyền đến tiếng điện thoại rơi, sau đó là tiếng vội vàng tắt máy.
Khóe miệng “Nam Âm Niểu” lộ ra một nụ cười ma quái, cô cất điện thoại vào túi.
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng thoát ra khỏi cơ thể Nam Âm Niểu, sau đó biến mất.
Nam Âm Niểu chỉ cảm thấy tầm mắt mơ hồ, sau đó đầu có chút choáng váng, cơ thể cũng đặc biệt lạnh.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nam Âm Niểu sờ túi của mình. Sao điện thoại lại nằm trong túi, không phải vừa rồi cô đang nói chuyện điện thoại với Trâu Thục Vũ sao? Cúp máy lúc nào thế?
Cô lập tức quay đầu lại nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả.
“Nguyễn Ly Ly, là cô sao?”
Im lặng không một tiếng động.
Nam Âm Niểu nhanh chóng gọi lại nhưng Trâu Thục Vũ ở bên kia liền cúp máy.
Gọi thêm lần nữa vẫn bị từ chối.
Nam Âm Niểu trầm mặc.
…
Tiểu Ác khó hiểu: “Sao cô lại nói với Trâu Thục Vũ là cô? Cô hù cô ta như thế thì cô ta sẽ càng không dám đến trường.”
Nguyễn Tiểu Ly mỉm cười: “Không, chắc chắn cô ta sẽ về.”
Nam Âm Niểu bức thiết muốn tìm ra đáp án như vậy, còn nói với Trâu Thục Vũ là đã thấy cô. Ngoại trừ Trâu Thục Vũ biết rõ chuyện năm đó thì còn một người biết nữa chính là cô, Nguyễn Ly Ly.
Nếu cô nói cho Nam Âm Niểu thì chắc chắn Nam Âm Niểu sẽ báo cảnh sát và cuộc đời của Trâu Thục Vũ cũng xem như đi tong.
Tiểu Ác nghe thấy tiếng lòng của Nguyễn Tiểu Ly: “Vậy nên, cô đang chờ cho Trâu Thục Vũ nhận ra chuyện này, sau đó sẽ tới trường ngăn cản Nam Âm Niểu tiếp xúc với cô, đồng thời cũng ngăn cản cô nói cho Nam Âm Niểu chân tướng?”
Nguyễn Tiểu Ly không gật đầu mà chỉ nói: “Cả đám bọn chúng hại chết ta. Lúc trước rõ ràng là có thể thẳng thắn với cảnh sát nhưng Trâu Thục Vũ lại chọn không nói, từ đó có thể thấy cô ta rất sợ phải ngồi tù, cũng rất sợ để lại vết nhơ trong cuộc đời.”
Vì thế cô đã đe dọa Trâu Thục Vũ qua điện thoại, kể cả cô ta có chạy tới chân trời góc bể thì cô cũng có cách tìm được cô ta về. Hiện tại chắc chắn Trâu Thục Vũ sẽ không trốn chạy nữa mà sẽ tới trường để đấu tranh một trận.
Tiểu Ác hít vào một hơi. Tiểu Ly đã tính toán hết rồi, bọn họ đang đánh một ván bài lớn đó.
Đây chính là bẫy nhân tâm. Hiện tại Tiểu Ác rất chờ mong xem Trâu Thục Vũ có đến trường hay không.
…
Chiều chủ nhật, học sinh lần lượt trở lại trường học, nhất là học sinh nội trú.
Trời sắp tối, có một chiếc taxi dừng ở trước cổng trường.
Trâu Thục Vũ ôm cặp bước xuống taxi. Đầu tóc cô hơi rối bù, sắc mặt nhợt nhạt. Thời điểm nhìn thấy trường học, theo phản xạ cô có chút sợ hãi.
Tài xế taxi nói: “Cô bé đừng quên trả tiền.”
“À…” Trâu Thục Vũ móc tiền ra đưa cho tài xế.
Tài xế phát hiện vẻ mặt cô không ổn lắm: “Cô bé, sắc mặt của cháu có vẻ không bình thường? Cháu có bị bệnh không, sao lại hốt hoảng thế?”
“Không… không sao…” Trâu Thục Vũ xách cặp đi tới trước cổng trường.
Nếu đã đến trường, cô nhất định phải chơi chết Nguyễn Ly Ly.
Trâu Thục Vũ cầm trong tay một cái bình nhỏ, bên trong là máu chó mực mà cô đã mua được và một lá bùa. Đó là hai trong số những đồ vật có thể trị quỷ mà cô đã mua.
Chắc chắn đống đồ kia có thể đối phó Nguyễn Ly Ly!
Trâu Thục Vũ cố gắng cổ vũ bản thân, ôm chặt balo bước vào trường.
Trở lại ký túc xá, cô nhanh chóng đẩy cửa phòng vào. Trong phòng lúc này trống không, chỉ còn lại giường của cô là còn đồ đạc, những người kia đều đã chết…
Trâu Thục Vũ bước đến giường của mình, lấy từ trong balo ra đủ loại lá bùa và dán lên bốn góc giường!
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên giường nhìn hành vi ngu xuẩn của cô ta: “Ta hoài nghi cô ta đã bị tên đạo sĩ fake nào đó lừa.”
Tiểu Ác gật đầu: “Những nét vẽ trên đó đều sai bét nhè, chậc chậc, bị lừa rồi.”