Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Tiểu Tỷ Tỷ
Nam nữ chính trở thành hàng xóm thì chắc chắn sẽ có đôi lúc tiếp xúc nhau, tiếp đó hạt giống tình yêu sẽ nảy mầm, đúng là kịch bản máu chó…
Nguyễn Tiểu Ly: “Nói đi, nhiệm vụ của ta là gì?”
Tiểu Ác: “Đừng vội, trước tiên cô cứ từ từ bệnh đã, đến thời điểm thích hợp ta sẽ nói cho cô.”
Trước tiên cô cứ từ từ bệnh? Mấy chữ này nghe vô tình quá đó!
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy ở thế giới này mình quá vất vả. Sở hữu một cơ thể không khỏe thật sự rất khó chịu.
Tuy nhiên cuối cùng Tiểu Ác cũng tuyên bố nhiệm vụ: “Cô phải đeo bám nam chính, dần dần thể hiện rõ sự ghen tuông và bất bình thường của mình.”
Một câu nói đã nói lên tất cả, cũng chỉ ra rõ mỗi một chi tiết đều sẽ nhận được điểm tích lũy.
Tiểu Ác: “Phát huy cho tốt, chỗ nào cũng có điểm!”
“Được…”
…
Trưa hôm đó, Nguyễn Tiểu Ly lại lần nữa bệnh nặng và phải nhập viện, hơn nữa lần này còn bắt buộc phải ở lại bệnh viện lâu hơn để điều dưỡng.
Tần Dự Thâm đang khám cho bệnh nhân thì có y tá tới thông báo cho hắn: “Cô Nam đột nhiên bệnh nặng, vừa mới nhập viện. Bác sĩ Tần mau qua đó xem đi.”
Tần Dự Thâm nghe thấy vậy liền nhanh chóng đánh máy xong đơn thuốc của bệnh nhân trước mặt.
“Xong rồi, anh đi lãnh thuốc đi, tuần sau quay lại tái khám.”
“Được được được.”
Tiễn người bệnh đi, Tần Dự Thâm lập tức nhấc hộp thuốc của mình lên và đi theo y tá.
Hắn đi thang máy đến thẳng khu phòng bệnh ở tầng cao nhất, đôi chân dài lướt đi như bay.
Bệnh tình lại thình lình tăng nặng. Vốn dĩ căn bệnh của cô đã không ổn định, lúc nào cũng có khả năng sẽ trở nặng đột ngột.
Tất cả các chỉ số của thân thể cô đều đang trong báo động suy kiệt, tốt nhất là trong nửa năm phải có thận để thay, nếu không xác suất cô sống tiếp sẽ ngày càng nhỏ đi.
Tần Dự Thâm vào phòng bệnh liền thấy dì Trần đang ở cùng Nam Ly.
Trên giường bệnh, cô gái có sắc mặt tái nhợt hệt như một bông tuyết lúc nào cũng có thể bị tan chảy, yếu ớt đến đau lòng.
“Nói tình huống cụ thể đi.”
Dì Trần nhanh chóng nói hết những chuyện đã xảy ra vào trưa hôm nay. Vẫn là bệnh giống lúc trước, nhưng lần này lại nghiêm trọng và cấp tính hơn.
Tần Dự Thâm lập tức bảo y tá mang nước thuốc lên.
Giờ cơ thể của cô chỉ còn cách tĩnh dưỡng, dựa vào nước thuốc mà từ từ hồi phục lại.
Nguyễn Tiểu Ly tuy đang mê mang nhưng vẫn không quên nhiệm vụ phản diện. Cô mở miệng với giọng nói khàn khàn: “Bác sĩ Tần…”
Tần Dự Thâm lập tức ngồi xuống cạnh giường: “Tôi đây, cô ngủ đi, tỉnh lại sẽ không sao nữa.”
“Tôi đau.”
“Đau chỗ nào?”
“Đau…” Nguyễn Tiểu Ly cố hết sức nâng tay bắt lấy quần áo của Tần Dự Thâm, trong lòng cô tức thì thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng nắm được.
Bị bệnh nhưng vẫn nắm chặt quần áo của anh ta không buông, này chắc được tính là đeo bám rồi nhỉ?
Tiểu Ác: “Tính, chắc chắn tính rồi, đây chính là đỉnh cấp của đeo bám.”
Dường như nó đã nhìn thấy điểm tích lũy đang ào ào bay tới chỗ nó.
Sau khi nắm chắc không buông, Nguyễn Tiểu Ly liền chuẩn bị ngủ, cô đã quá mức mệt mỏi. Tuy nhiên, trong lúc mơ mơ màng màng, cô lại thấy nữ chính bước vào.
Tiểu Ác ngồi trong không gian bộc lộ ánh mắt thích thú xem kịch. Thật kích thích, nam nữ chính đều ở đây, phản diện lại còn đang nắm quần áo của nam chính. Đây đúng là hiện trường bắt gian tại giường nha! Nam chính sẽ xử lý thế nào?
Được rồi, suy nghĩ quá nhiều, tình cảm của nam nữ chính còn chưa bắt đầu đâu.
Tằng Y Nhiễm cầm rổ nước thuốc vào phòng. Công việc hiện tại của cô mỗi ngày là phụ trách cho các phòng bệnh vip như ghim kim, đổi thuốc, .
Tằng Y Nhiễm thấy bác sĩ Tần cũng có mặt thì chỉ nâng mí mắt một chút, sau đó đứng bên cạnh loay hoay với chai thuốc.
Cô lấy kim tiêm mới, mở bao ra, lắp ráp dụng cụ xong rồi cầm tay của Nguyễn Tiểu Ly lên.
Đây không phải là lần đầu tiên Tằng Y Nhiễm ghim kim cho cô gái này, thế nhưng lần nào cầm mu bàn tay của cô ấy lên, Tằng Y Nhiễm cũng đều cảm thấy cô gái này thật gầy.
Bệnh tật triền miên, gầy đến nỗi khiến người ta đau lòng.
“Ghim cẩn thận, bệnh nhân buồn ngủ rồi.” Ngay khi Tằng Y Nhiễm chuẩn bị hạ kim, Tần Dự Thâm vậy mà lại căn dặn một câu.
Lời dặn dò cẩn thận như vậy khiến Tằng Y Nhiễm có chút ít kinh ngạc. Bác sĩ Tần thoạt nhìn trông giống như tảng băng nhưng lại rất tinh tế và ấm áp nha.
Tằng Y Nhiễm nhẹ tay hơn chút nữa. Cô ghim kim cho Nguyễn Tiểu Ly xong liền nhanh tay dán băng keo lại. Chai nước thuốc được treo bên cạnh. Tằng Y Nhiễm chỉnh lại nút điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt xong xuôi, sau đó nghiêng đầu và đột nhiên phát hiện một chuyện.
Tay của cô Nam vẫn luôn nắm quần áo của bác sĩ Tần.
Rõ ràng bác sĩ Tần đã khám xong bệnh cho cô Nam nhưng bác ấy vẫn ngồi ở đây, dường như đang trông chừng cho cô Nam?
Tằng Y Nhiễm cảm thấy hình thức ở chung của hai người này có gì đó vi diệu. Tại sao cô Nam lại muốn nắm chặt quần áo của bác ấy không buông chứ?
Tần Dự Thâm đã nhận ra ánh mắt của Tằng Y Nhiễm, hắn ngẩng đầu: “Cô còn chuyện gì khác sao?”
“À, không có không có.”
Tằng Y Nhiễm hơi chột dạ, cô nhanh chân dọn đồ rời đi.
Dì Trần đã về nhà làm bữa trưa cho Nguyễn Tiểu Ly từ sớm, trong cả căn phòng lúc này chỉ còn lại hai người.
Tần Dự Thâm nhìn đồng hồ một cái. Hắn bình tĩnh ngồi ở mép giường, không rút quần áo ra và cũng không bỏ đi. Mọi thứ đều thuận theo tự nhiên như vậy lại mang theo sự quái dị không nói nên lời.
Nguyễn Tiểu Ly luôn khắc ghi nhiệm vụ của mình nên cứ nắm chặt quần áo của hắn, trong khi bản thân cô đang bị vây trong cảm giác mơ màng, vì vậy cô không chú ý nữ chính đã nói gì với Tần Dự Thâm mà đã ngủ mất.
Tiểu Ác nhìn bảng điểm tích lũy đang tăng lên từng chút một. Thời gian đeo bám nam chính càng dài thì điểm sẽ càng nhiều.
Đến chiều, Nguyễn Tiểu Ly vẫn không tỉnh lại. Nam Hạo tan làm ở công ty liền chạy thẳng tới bệnh viện. Ông vừa vào phòng đã nhìn thấy Tần Dự Thâm. Nam Hạo sửng sốt một giây, sau đó bước qua: “Ly Nhi thế nào rồi?”
Lúc nhập viện ông không đến, cho tới bây giờ mới vào, không biết Ly Nhi có giận ông không?
Tần Dự Thâm: “Ông Nam, bệnh tình của cô Nam đang dần chuyển biến xấu, tốt nhất là trong vòng nửa năm tới phải tìm được thận thay, bằng không sau này giải phẫu thì nguy hiểm sẽ tăng lên rất lớn.” Giọng nói của hắn rất trầm trọng, nghe vào khiến người ta cảm thấy như có một nửa áp lực của ngọn núi đang đè trên đầu.
Nam Hạo: “Tôi…”
Ông cũng muốn tìm được thận, nhưng mà chuyện này quá khó, chẳng lẽ ông thật sự phải trơ mắt nhìn con gái tuổi đời còn nhỏ như vậy mà phải chết đi sao?
Không, không được.
Nam Hạo siết chặt bàn tay đang giấu trong túi. Ông phải tiếp tục thúc giục bọn người kia, bất kể là dùng thủ đoạn gì cũng phải tìm được quả thận tương xứng.
“Ông Nam, tình trạng hiện tại của cô Nam cần phải có bác sĩ ở gần /, nếu không muốn để cô ấy ở lại bệnh viện thì nhất định phải sắp xếp bác sĩ gia đình. Và đương nhiên, bác sĩ được sắp xếp cho cô Nam đây phải có background cực kỳ tốt, như vậy mới có thể xử lý được các tình huống đột phát thường ngày của cô Nam.”
Một bác sĩ như vậy không dễ tìm lắm, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn.
Nam Hạo: “Ừm, trước tiên cứ để con bé ở bệnh viện, nhờ bác sĩ Tần để ý đến con bé nhiều hơn. Chờ sau khi tìm được bác sĩ gia đình rồi tôi sẽ đón con bé xuất viện.”
Từ nhỏ Ly Nhi đã không thích bệnh viện, hiện tại lại phải ở lại nơi này, chắc chắn con bé sẽ rất khổ sở.
Tần Dự Thâm hé hé đôi môi mỏng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Lúc Nam Hạo đến, Tần Dự Thâm đã lặng lẽ và nhẹ nhàng rút quần áo của mình ra khỏi tay cô.
“Khoảng nửa tiếng nữa cô Nam sẽ tỉnh. Nếu ông Nam không có chuyện gì đặc biệt khẩn cấp thì đừng về sớm, hãy cố gắng trích ra nhiều thời gian ở cùng với cô Nam đi.”
---
Lời của team dịch: Beta-er chuyển nhà xong và đã quay lại rồi đây. Cảm ơn bà con, cô, bác, quý anh chị đã chờ đợi ạ!