Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Yezi
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Tần Dự Thâm đối mắt với cô, có chút chờ mong và hiếu kỳ xem cô sẽ gọi mình là gì.
“Được, em muốn gọi anh thế nào cũng được.”
“Tần Dự Thâm, Dự Thâm.” Nguyễn Tiểu Ly cười, gọi liên tiếp hai tiếng.
Con tim bình tĩnh như nước trong hồ của Tần Dự Thâm giống như bị hai hòn đá ném vào, từng đợt sóng nổi lên…
Đêm đó, Nguyễn Tiểu Ly vẫn sốt cao, Tần Dự Thâm đã đưa Nguyễn Tiểu Ly đến bệnh viện ngay trong đêm.
Nguyễn Tiểu Ly sốt đến nỗi không biết gì, chỉ mơ hồ nghe thấy có rất nhiều âm thanh, toàn thân cô đau đớn, đến sau nửa đêm mới yên tĩnh lại.
Mùi thuốc quen thuộc vờn quanh đầu mũi. Nguyễn Tiểu Ly ngủ rất không ngon, nhưng hình như cô được tiêm thuốc gì đó nên cũng từ từ đi vào giấc ngủ.
Phòng bệnh tối mịt, Tần Dự Thâm ngồi một mình bên cạnh giường, sợ sẽ làm phiền cô nghỉ ngơi nên hắn đã tắt đèn đi.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có hai tiếng hít thở nhịp nhàng. Tiếng thở của cô vừa dài vừa nhẹ mà cũng vừa chậm. Tần Dự Thâm đưa tay ra kéo chăn lên cho cô.
Chai nước treo cạnh giường vẫn đang chảy tí tách. Tần Dự Thâm ngồi một bên, ánh mắt đen tối không rõ nhìn về phía người đang nằm trên giường.
Ban nãy thân thể của cô đột nhiên xuất hiện tình huống khẩn cấp, suy thận cấp tính, thêm mấy lần như vậy nữa thì tính mạng thật sự…
Thận quá khó tìm…
Tần Dự Thâm cầm điện thoại gửi đi mấy tin nhắn liền, tất cả đều là bạn cùng lớp hồi năm nhất đại học, hiện tại mỗi người đang làm việc trong bệnh viện ở các quốc gia khác nhau.
Hắn đang nhờ những người bạn đó giúp đỡ tìm thận.
Chắc chắn Nam Hạo cũng đang nỗ lực tìm kiếm. Nam Hạo có tiền có thế, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa tìm được thận cho con gái mình thì cũng đủ để thấy thận của nhóm máu gấu trúc khó tìm như thế nào.
Trong lòng Tần Dự Thâm tràn đầy sầu muộn. Từ lúc thấy cô phát sốt cho đến khi được đưa đến bệnh viện và nằm yếu ớt trên giường bệnh như hiện tại, hắn cảm thấy khủng hoảng chưa từng có.
Hắn có tình cảm với cô sao?
…Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, sắc mặt Tần Dự Thâm làm người ta nhìn không thấu, cuối cùng dường như hắn đã cười. Trong không gian mờ tối, hắn cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tần Dự Thâm đưa tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của Nguyễn Tiểu Ly, hai tay đan vào nhau, cứ thế mà nắm.
Cả buổi tối, hắn đều ngồi đó trông cô, giữa chừng có đứng dậy một lần giúp cô rút kim ra.
Trời tờ mờ sáng, bên ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa.
Tằng Y Nhiễm là y tá phụ trách bệnh nhân tầng này. Hôm qua cô làm ca đêm, sáng nay còn phải làm một ca sáng nữa mới xong.
Cô đẩy xe đi vào. Hôm nay cô Nam Ly cần phải truyền mấy bình nước thuốc.
Tằng Y Nhiễm đi vào, đến khi nhìn thấy Tần Dự Thâm thì có chút kinh ngạc: “Bác sĩ Tần, anh ở đây cả đêm qua à?”
Vốn dĩ tối qua Tằng Y Nhiễm sẽ phải đến tháo chai nước truyền, nhưng Tần Dự Thâm lại nói có hắn canh ở đây rồi.
Tằng Y Nhiễm tưởng rằng hắn sẽ ở đây đến lúc truyền nước xong sẽ về nghỉ ngơi. Tuy nhiên mới sáng sớm mà Tần Dự Thâm đã xuất hiện trong phòng bệnh với đôi mắt mệt mỏi như vậy thì chắc là tối qua đã ở trong phòng bệnh suốt đêm rồi.
Bác sĩ riêng phải phụ trách tận tình đến nước này sao?
Một chút cảm xúc vi diệu ánh lên trong mắt Tằng Y Nhiễm, cô đi đến cạnh giường: “Bác sĩ Tần, cho phép tôi lo chuyện bao đồng mà nói một câu. Dù anh quan tâm đến tình hình của cô Nam thì cũng phải chăm sóc cho bản thân mình, cả đêm không ngủ rất hại cho sức khỏe.”
Tần Dự Thâm gật đầu: “Ừm.”
Tằng Y Nhiễm cầm tay của Nguyễn Tiểu Ly, đang chuẩn bị tiêm thì Tần Dự Thâm mở miệng nói: “Để tôi.”
“Hả? Được.”
Tằng Y Nhiễm đưa đồ cho hắn, tiếp đến nghiêm túc nhìn Tần Dự Thâm ghim kim.
Từ khi làm bác sĩ, có lẽ hắn rất ít khi làm cái chuyện tiêm cho bệnh nhân này, thế nhưng động tác tay của hắn vẫn chuyên nghiệp và vững vàng như cũ, động tác cũng rất nhẹ nhàng và dịu dàng.
Con gái thì làm sao mà nén được tính bà tám của mình, càng ngày Tằng Y Nhiễm càng cảm thấy bác sĩ Tần và Nam Ly có khả năng, hehe~
Nhưng mà…
Tằng Y Nhiễm nhìn thoáng qua cô gái đang ngủ trên giường. Thời gian của cô ấy không còn nhiều nữa, có thể tìm thận kịp không?
Cô có thể không báo thù, nhưng cô cũng không làm được chuyện hy sinh bản thân, cô chỉ muốn chú ý xem kế tiếp Nam Ly sẽ làm gì.
Hy vọng cô ấy có thể tìm được thận, hơn nữa còn là thận “sạch”.
Nam Ly có một cơ thể bệnh tật như vậy là bất hạnh, nhưng cô ấy lại gặp được một người đàn ông tốt thế này thì đây chắc là may mắn của cô ấy.
Tần Dự Thâm ngẩng đầu: “Thuốc hôm nay của cô ấy đã chuẩn bị xong chưa?”
“Sau giờ ăn sáng nửa tiếng tôi sẽ mang đến.”
Tần Dự Thâm ngồi lên ghế, bỗng nhiên nhớ ra tối qua lúc đi chưa đổ thức ăn cho Tần Bảo Bảo, sáng tỉnh dậy chắc chắn Tần Bảo Bảo sẽ tìm thức ăn. Trên kệ đều là đồ ăn vặt ướp lạnh và sấy khô của chó, nhưng Tần Bảo Bảo vừa tham ăn vừa lười lại không biết tự mở.
Dạ dày của chó không tốt, tuyệt đối không thể bị đói được.
Tần Dự Thâm ngẩng lên nhìn Tằng Y Nhiễm: “Tôi có thể nhờ cô một việc được không?”
Tằng Y Nhiễm cười: “Có thể chứ, bác sĩ Tần không cần khách sáo với tôi.”
Tần Dự Thâm lấy ra một chùm chìa khóa: “Đây là chìa khóa nhà tôi. Tôi có nuôi một con samoyed. Hiện tại tôi ở bệnh viện, tối qua lúc tôi đi không có để thức ăn lại cho nó, cô có thể cho nó ăn giúp tôi không?”
Tằng Y Nhiễm nhìn chùm chìa khóa rồi nhận lấy.
“Chuyện nhỏ thôi mà, không vấn đề gì.”
Tần Dự Thâm: “Bây giờ cô đang trong giờ đi làm, ngày nghỉ phép tháng này của cô có thể chuyển qua hôm nay không? Nếu như không thể thì tôi sẽ bồi thường tiền lương bị trừ cho cô.”
Làm y tá cả tháng chỉ có mấy ngày nghỉ, lại còn thường xuyên rơi vào ca đêm, hôm nào có việc bận đột xuất thì phải sắp xếp với đồng nghiệp ổn thỏa mới nghỉ phép được.
“Không sao, có thể nghỉ phép.”
Tằng Y Nhiễm cầm lấy chìa khóa: “Vậy tôi đi trước, tôi sẽ dặn y tá khác đến đưa thuốc.”
“Được, cảm ơn.” Tần Dự Thâm nói cảm ơn.
Tăng Y Nhiễm đi ra ngoài.
Ổ chăn trên giường động đậy, Nguyễn Tiểu Ly đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi.
Nhưng Tiểu Ác nói…
“Cô phải bắt đầu hắc hóa. Tuy sau này nam nữ chính không bước vào con đường tình cảm như trong cốt truyện nhưng khi cô nhìn thấy hai người họ tiếp xúc thì sẽ ghen ~”
Nữ chính này rõ ràng là một người rất tốt, nam chính cũng đã lệch, để bọn họ đi lên con đường tình cảm thì là không thể nào.
Nhưng phản diện bắt buộc phải đi theo con đường đã vạch sẵn, vì cô đến để làm nhiệm vụ mà!
Ai lệch thì lệch chứ phản diện thì không được lệch.
Phản diện muốn lệch cũng phải đợi đến khi nào hoàn thành tất cả các nhiệm vụ đã.
Năng lực tiếp thu của Nguyễn Tiểu Ly rất mạnh, cô đã nắm rõ ý của Tiểu Ác.
Phải hắc hóa.
Nguyễn Tiểu Ly làm chăn chuyển động. Tần Dự Thâm biết cô tỉnh lại thì lập tức điều chỉnh lại góc độ của chiếc giường: “Em thấy thế nào, đầu còn đau không?”
Tối qua cô sốt cao, luôn miệng lẩm bẩm đau đầu.
Nguyễn Tiểu Ly mở mắt ra, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo: “Không đau nữa.”
Cô quét mắt qua eo của Tần Dự Thâm, quả nhiên không thấy chùm chìa khóa đâu nữa.
Anh ấy đã đưa chìa khóa nhà cho một người phụ nữ khác, mà chùm chìa khóa đó cô còn chưa được cầm bao giờ…
Tiểu Ác nhìn điệu bộ của Nguyễn Tiểu Ly.
“Bác sĩ Tần, ban nãy anh nói chuyện với ai vậy?”
“Là y tá chăm sóc cho em.”
“Y tá Tằng sao? Là cái người sống cạnh nhà anh phải không?”
“Ừ.”
“Rõ ràng cô ấy sống ở cạnh nhà anh, vậy thì sao lại lấy chìa khóa của anh? Lẽ nào chìa khóa của anh cũng có thể mở được cửa nhà của cô ấy?” Nguyễn Tiểu Ly cười lạnh.