Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Tiếp xong điện thoại, Tần Dự Thâm cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng công ty của Nam Hạo đã mở rộng ra nước ngoài nên cũng không có gì lạ khi ông ta có thể tìm được thận ở đó.
Tần Dự Thâm đặc biệt tiêm thêm một vài loại thuốc bên cạnh việc bồi dưỡng ăn uống thường ngày của Nguyễn Tiểu Ly để chuẩn bị cho đợt cấy ghép thận sắp tới, hơn nữa hắn còn làm riêng một quyển sổ ghi chú. Rõ ràng Tần Dự Thâm đã vô cùng quen thuộc với phẫu thuật cấy ghép thận nhưng hắn vẫn nghiêm túc chuẩn bị một quyển sổ. Từng bước phẫu thuật được ghi chép hết sức rõ ràng, hắn còn tự hỏi đến lúc đó phải khâu miệng vết thương ở sườn sau eo cô kiểu gì để nó được đẹp hơn một chút.
“Tần Dự Thâm, anh đang cầm sổ viết gì đấy?”
Nguyễn Tiểu Ly đi từ trên giường bệnh ra tới phòng khách. Gần đây cô được nuôi đến có chút thịt nên mặc đồ bệnh nhân không còn gầy như trước nữa.
Tần Dự Thâm ngẩng đầu: “Anh đang viết ra kỹ càng quá trình làm phẫu thuật cho em.”
“Tại sao phải muốn viết cái đó?”
“Chỉ là anh muốn thôi.”
Nguyễn Tiểu Ly đi qua tựa lên vai hắn và nhìn hắn ghi chép. Hắn viết chữ rất ẩu, nhưng từng chữ đều có thể đọc được.
“Viết cái này làm gì? Em sẽ không phẫu thuật nhanh như vậy đâu.”
“Nhanh. Anh có một tin tốt muốn nói cho em. Cha em đã tìm được thận, ông ấy vừa mới gọi điện báo cho anh và bảo anh mau chóng sắp xếp phẫu thuật cho em.”
Đây chắc chắn là một tin tức rất tốt, bởi nó có nghĩa là cô có thể sống tiếp.
Vẻ mặt Nguyễn Tiểu Ly thoáng thay đổi, nhưng ngay sau đó cô lập tức vui vẻ: “Thật sao? Anh không lừa em đó chứ?”
Tần Dự Thâm sờ sờ má cô: “Nhìn anh giống như đang lừa em lắm sao? Vì biết được tin đó nên anh mới viết cái này, đến lúc đó em chỉ cần ngủ một giấc, những chuyện khác cứ việc giao cho anh.”
“Ừm, em tin anh.”
Nguyễn Tiểu Ly làm nũng cọ cọ người Tần Dự Thâm, sau đó bá đạo ngồi trên đùi hắn: “Anh viết đi, em nhìn anh viết. Thật ra em cũng rất tò mò quá trình phẫu thuật ghép thận, để em xem anh viết gì.”
Dù gần đây cô đã có da có thịt nhưng đối với hắn mà nói cô vẫn còn rất nhẹ. Cơ thể thơm tho, mềm mại của cô ngồi trên đùi hắn, lưng dán vào ngực hắn, cứ tiếp tục như thế này thì Tần Dự Thâm nào còn có thể viết tiếp được nữa…
Bụng dưới của hắn hơi căng lên: “Nam Ly, ngoan, đừng ngồi trên người anh.”
“Anh chê em nặng à?”
“Không phải…” Yết hầu của hắn chuyển động, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
“Nếu không chê em nặng vậy em ngồi một lát thì có sao. Anh mau viết đi, em rất muốn biết quá trình phẫu thuật đấy.”
Tần Dự Thâm ôm cô đặt xuống bên cạnh, sau đó nói: “Bệnh nhân như em không nên xem thì hơn, anh lo em sẽ sợ hãi.”
Lá gan của cô đúng là không nhỏ, cô nói như thể người được phẫu thuật không phải là cô vậy.
Điều kiêng kỵ nhất của một bệnh nhân chuẩn bị làm phẫu thuật đó chính là tra cứu và tìm hiểu các bước phẫu thuật. Bình thường các cuộc đại phẫu thế này đều rất máu me, nếu biết nhiều sẽ khiến người bệnh càng thêm hoảng hốt và sợ hãi, đến lúc đó sẽ xuất hiện hiện tượng lo âu trước phẫu thuật.
Nguyễn Tiểu Ly chớp mắt nhìn hắn: “Rốt cuộc anh không muốn cho em đọc trình tự phẫu thuật hay là không muốn em ngồi trên người anh?”
Đây là một câu hỏi chí mạng, Tần Dự Thâm không dám hé răng. Cho đến khu dì Trần bước vào thì Tần Dự Thâm mới thoát thân được.
Nhân lúc Nguyễn Tiểu Ly và dì Trần xử lý chậu hoa lan ở bên cửa sổ, Tần Dự Thâm yên lặng rời đi.
Đến khi trở lại, hắn đã thay một bộ quần áo khác, trên người còn mang theo hơi lạnh và tóc vẫn còn ẩm ướt giống như vừa mới tắm xong.
…
Nửa đêm, Nguyễn Tiểu Ly không ngủ được, tác dụng phụ của thuốc khiến cho cô ngủ nhiều hoặc là sẽ mất ngủ.
“Tiểu Ác, thận mà Nam Hạo tìm được chắc là của nữ chính phải không?”
“Đúng vậy, cô không thể tiếp nhận thận của nữ chính đó nha. Phản diện không thể nào giết ngược vai chính.”
“Ừ.” Nguyễn Tiểu Ly dường như có điều suy nghĩ.
Tiểu Ác: “Trong cốt truyện gốc, Nam Ly muốn lấy thận của nữ chính nhưng đã bị nam chính đã kịp thời phát hiện và cứu được, sau đó bởi vì chứng cứ mua bán nội tạng phi pháp với chợ đen của hai cha con cô quá đầy đủ mà Nam Hạo bị kết án tù, còn cô thì được ông ta bảo vệ. Nam Hạo nói chuyện này là do một mình ông ta làm, cô không biết chuyện nên cô không nhận hình phạt gì cả.”
Không nhận hình phạt thì thế nào?
Không có thận thay, cha bị bỏ tù, công ty phá sản, cuối cùng Nam Ly vẫn bị suy thận mà chết, ngay cả đám tang cũng là do dì Trần xử lý. Trong nhà lao, Nam Hạo nghe thấy tin này cũng lâm bệnh nặng, cuối cùng qua đời.
Tiểu Ác: “Bây giờ tất cả sự chú ý của nam chính đều ở trên người cô, anh ta hoàn toàn không để ý tới nữ chính, như vậy nữ chính sẽ gặp nguy hiểm…”
Nữ chính nhất định không thể bị phản diện đoạt thận.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ừ.”
Cô có cách.
Muốn cứu nữ chính kịp thời thì phải biết rõ kế hoạch của Nam Hạo và đám người chợ đen kia.
Nguyễn Tiểu Ly lén gọi điện thoại hỏi Nam Hạo.
Nam Hạo không chịu nói: “Ly Nhi, con chỉ cần an tâm chờ làm phẫu thuật là được, những chuyện khác biết càng ít càng tốt.”
Biết càng ít thì con sẽ càng không bị liên lụy.
Nguyễn Tiểu Ly: “Cha, con chỉ muốn biết thận này là của ai. Dù sao sau này nó cũng sẽ chuyển đến thân thể con, nếu không biết chủ nhân của nó là ai con cứ cảm thấy trong lòng không được thoải mái.”
Nam Hạo không lay chuyển được con gái nên cuối cùng cũng nói.
“Là một y tá chăm sóc cho con. Cha cũng chỉ mới biết người ta có cùng nhóm máu với con. Thời kỳ thích hợp để làm phẫu thuật của thân thể con đã rất ngắn rồi nên chúng ta không có thời gian đi tìm người tiếp theo có nhóm máu giống con được, vì vậy cha chỉ có thể chọn cô bé đó.”
Nguyễn Tiểu Ly bật thốt ra chiều kinh ngạc.
Nam Hạo nói: “Ly Nhi, cụ thể là ai cha sẽ không nói cho con biết. Con biết càng ít càng tốt, con chỉ cần an tâm dưỡng tốt cơ thể, được chứ?”
“Mà cha, con còn muốn biết rõ kế hoạch của mọi người.”
“Ly Nhi, nghe lời.”
“Cha.”
Một tiếng “cha” thật ngọt ngào, sao Nam Hạo có thể tiếp tục từ chối?
Ông mô tả ngắn gọn kế hoạch của mình, tự động bỏ qua những thứ tàn nhẫn và đẫm máu, đại khái chính là ông muốn bắt cóc người ta.
Cuối cùng Nam Hạo còn nói: “Chúng ta chỉ lấy một quả thận, cô bé đó sẽ không chết. Dù thế nào con cũng đừng tự trách, tất cả là lỗi lầm của cha, không có một xu quan hệ gì với con, biết chưa?”
Cướp thận của người khác, Nam Hạo lo lắng con gái sẽ sợ hãi và tự trách.
Nam Hạo ít lời lẽ nên không biết trấn an con gái thế nào. Ông nói rất nhiều, nhưng tất cả đều là bảo cô yên tâm đi, những chuyện khác hãy giao cho ông.
Kết thúc cuộc gọi, thật lâu sau Nguyễn Tiểu Ly vẫn không bình tĩnh lại được.
“Ta tiếp nhận quả thận kia, nghe những chuyện này cung không ngăn cản thì đã được tính là đồng lõa rồi.”
Nhưng Nam Hạo vẫn bảo cô rằng cô không sai, đừng tự trách, cũng đừng xen vào.
Tiểu Ác: “Haiz…”
Nam Hạo là một người cha tốt, nhưng lại biết luật phạm luật, không phải là một công dân tốt.
Tiểu Ác: “Đã biết kế hoạch của cha cô, giờ cô nên nghĩ kỹ xem phải làm thế nào đi.”
“Ừ.”
Nữ chính không thể xảy ra chuyện, đồng thời Nguyễn Tiểu Ly cũng đã nói cô sẽ không để Nam Hạo ngồi tù.