Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Airy
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Sau khi cầu hôn thành công, Tần Dự Thâm rất muốn nhanh chóng đi lãnh chứng.
Hôn lễ rất khó tổ chức. Sức khỏe của Nguyễn Tiểu Ly không cho phép cô rời khỏi bệnh viện, muốn làm một cái hôn lễ thật long trọng là chuyện khó lòng thực hiện. Nhưng lãnh chứng thì vẫn được, họ có thể mời mọi người đến phòng bệnh tụ hội một phen.
Vì Tần Dự Thâm không có bạn bè, Nguyễn Tiểu Ly cũng không, cho nên người đến ăn cơm cũng không nhiều, chỉ có cha mẹ của Tần Dự Thâm mới về nước, Nam Hạo và Tằng Y Nhiễm cũng được mời.
Mọi người ăn cơm vô cùng hòa thuận và vui vẻ.
Bà Tần thật sự rất thích nói chuyện với Nguyễn Tiểu Ly. Bà ấy, Nguyễn Tiểu Ly và Tằng Y Nhiễm cùng ngồi một bên nói chuyện phiếm, còn mấy người đàn ông thì trò chuyện ở bên kia.
Cha của Tần Dự Thâm cho Nam Hạo một ấn tượng khá bất ngờ. Tần Dự Thâm có vẻ ngoài lạnh lùng là thế nhưng cha của hắn lại là một người rất hay cười.
Cha Tần nói chuyện rất ôn hòa, trên mặt lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, hoàn toàn không có chút khoảng cách nào.
Hiện tại ông được xem là bảo vật của quốc gia, một bác sĩ nghiên cứu dược phẩm, cống hiến hết mình cho quốc gia và nền khoa học thế giới.
Có lẽ vì áp lực công việc quá lớn nên đầu của cha Tần đã điểm rất nhiều sợi tóc bạc. Mặc dù gương mặt ông không có nhiều dấu vết của năm tháng nhưng đầu tóc kia đã ngả trắng gần hết.
Hai bên gia đình đã có một bữa cơm rất vui vẻ.
Cha mẹ Tần rất tôn trọng quyết định của Tần Dự Thâm, không vì sức khỏe của Nguyễn Tiểu Ly mà phản đối cuộc hôn nhân này.
Tằng Y Nhiễm kéo con Samoyed lông xù lại nựng, khen ngợi: “Dì Tần ơi, chó của dì thuần chủng phải không ạ? Bộ lông của nó trông rất đẹp.”
Hai vợ chồng nhà họ Tần về nước, đương nhiên Tần Bảo Bảo cũng sẽ về theo. Nguyễn Tiểu Ly cũng nhân cơ hội đó vươn tay sờ Tần Bảo Bảo.
Tần Bảo Bảo vẫn hơi sợ cô, nhưng vì bà Tần cũng đang ở đây nên nó mới ngoan ngoãn ngồi im để cho Nguyễn Tiểu Ly vuốt ve người của mình.
Bà Tần cười nói: “Cha mẹ của Tần Bảo Bảo đều thuần chủng, còn nó là con lai.”
Nguyễn Tiểu Ly vươn tay nhéo lỗ tai Tần Bảo Bảo một cái. Lần lần đầu tiên nhìn thấy Tần Bảo Bảo thì cô đã chú ý đến vẻ ngoài của nó rồi.
Bộ dạng đẹp như vậy, rất có thể không chỉ đơn thuần là thuần chủng mà còn có khả năng thuộc loại đặc biệt trên thế giới.
Loại chó này chắc chắn không dưới một trăm vạn.
Sau khi ăn mừng xong, mọi người rời khỏi phòng bệnh, dù sao Nguyễn Tiểu Ly vẫn cần phải nghỉ ngơi.
Bên ngoài phòng bệnh, sắc mặt của những người nhà họ Tần đều trầm trọng.
“Dự Thâm, có phải tình hình của Tiểu Ly đã đến mức rất nghiêm trọng rồi phải không?” Hiện giờ bà Tần và Nguyễn Tiểu Ly đã có mối quan hệ thân cận, đương nhiên xưng hô sẽ trở nên thoải mái hơn.
Tần Dự Thâm gật đầu: “Tình hình đang rất nguy hiểm, một thời gian nữa sức khỏe sẽ chuyển biến ngày càng kém, đến lúc đó e là ngay cả tinh thần để nói chuyện cũng không có.”
Trạng thái hôm nay của cô còn có thể được tốt như vậy cũng là do hắn đặc biệt cẩn thận chăm sóc, cho cô uống thuốc đầy đủ. Nhưng đến một thời điểm nào đó thì thuốc cũng sẽ không còn tác dụng.
Cha Tần thu lại nét tươi cười, trầm giọng hỏi: “Không có chút tin tức gì về thận à?”
Tần Dự Thâm gật đầu. Nhóm máu này quá hiếm, hơn nữa không phải ai cũng đủ điều kiện hiến tặng sau khi mất, mà cho dù đủ thì cũng không chắc họ sẽ đồng ý hiến cho.
Đủ mọi nguyên nhân, chỉ có thể nói rằng những bệnh nhân có thể chờ được nội tạng phù hợp với mình chính là phước lớn ba đời.
“Dự Thâm, con cũng không cần phải sốt ruột, ít nhất bây giờ vẫn còn thời gian, cha và mẹ con nhất định sẽ tìm ra cách.”
“Dạ.”
Tần Dự Thâm đưa tiễn cha mẹ mình về.
Lần này chỉ vì hắn kết hôn nên họ mới trở về nước. Cha mẹ của hắn hiện đang đảm nhiệm chức vụ rất quan trọng, ngày nghỉ cũng rất ít.
Ăn xong bữa cơm, chứng kiến con trai mình và Nam Ly đi lãnh chứng, đêm đó hai người liền ngồi máy bay ra nước ngoài lần nữa.
Cả gia đình cùng cố gắng, hắn không tin là không tìm thấy thận thích hợp.
Từng ngày trôi qua, sức khỏe của Nguyễn Tiểu Ly ngày càng kém, đến nói chuyện cũng bắt đầu cố sức, ngồi dậy một chút cũng cảm thấy mệt, đi được vài bước thì thở gấp. Mỗi lần lọc máu đầu óc cô sẽ trở nên không tỉnh táo, cảm giác giây tiếp theo sẽ không mở được mắt, vĩnh viễn ngủ say.
Nam Hạo đã phải chi một số tiền lớn để thuê người đảm đương vị trí tổng giám đốc cho công ty. Ông không cần công ty phát triển, chỉ cần không lỗ quá nhiều là được.
Ông cứ thế buông tay mời người ta về làm tổng giám đốc, còn bản thân thì thỉnh thoảng xem báo cáo kết quả, còn tất cả thời gian còn lại đều dành ở bệnh viện để chăm sóc Nguyễn Tiểu Ly.
Mỗi lần nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly với sắc mặt nhợt nhạt, trên người gắn đầy dây nhợ thì Nam Hạo đều không kìm được, lặng lẽ quay lưng gạt đi nước mắt.
Đây là đứa con gái mà ông luôn nâng niu trong lòng bàn tay.
Dì Trần tiến vào thấy cảnh tượng này thì trong mắt cũng tràn đầy bi thương: “Ông chủ đã ngồi đây suốt hai tiếng rồi, ông qua phòng khách nghỉ ngơi một lát đi, không thì sẽ không chống đỡ nổi mất.”
Hiện tại Nam Hạo chỉ muốn dành thời gian cho con gái nhiều nhất có thể, một khắc cũng không muốn rời khỏi. Nhưng quả thật trong khoảng thời gian này ông cũng khá mệt mỏi, nghe dì Trần nói vậy ông bèn gật đầu: “Tôi đi nghỉ ngơi một lát, đến giờ cơm chiều thì gọi tôi dậy, tôi ăn cơm chung với Ly Nhi.”
“Được, đến giờ cơm tôi sẽ gọi ông.”
Ánh nắng chiều chiếu lên giường bệnh. Dì Trần kéo kín rèm cửa, tưới chút nước cho chậu hoa lan bên cửa sổ, sau đó nhìn thoáng qua cô gái đang nằm trên giường, cuối cùng thở dài một hơi rồi đi ra ngoài.
Tần Dự Thâm ngồi một mình trong phòng khách, lâu lâu sẽ tiến vào phòng bệnh nhìn một chút. Hiện tại hắn vẫn đang chờ tin tức về thận.
Sức khỏe của Nam Ly xuống dốc còn nhanh hơn dự tính của hắn, bệnh tình chuyển biến xấu nhanh đến nỗi khiến hắn có chút trở tay không kịp.
Ngày nào Tần Dự Thâm cũng liên lạc với phía bên kia để hỏi thăm tình hình, nhưng có đến tám mươi, chín mươi phần trăm tin tức mà hắn nhận được đều là vô nghĩa.
Tần Dự Thâm gắt gao nắm chặt điện thoại trong tay, không đến giây phút cuối cùng thì nhất định không được từ bỏ.
…
Phòng y tá.
Gần đây những lần Tằng Y Nhiễm đến đưa thuốc cho Nguyễn Tiểu Ly, đều thấy cô đang ngủ.
Sắc mặt tái nhợt, làn da trắng bệch đến gần như trong suốt và hơi thở yếu ớt khiến Tằng Y Nhiễm nghĩ rằng giây tiếp theo Nam Ly sẽ...
Tằng Y Nhiễm xem Nam Ly như một người bạn, hiện tại bạn mình như vậy khiến cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
“Con người có hai quả thận, thiếu một quả cũng không sao…”
Điều cơ bản này cô biết. Trên thực tế, Tằng Y Nhiễm đã rất nhiều lần nghĩ rằng sẽ hiến một quả thận cho Nam Ly.
Nhưng vì Tằng Y Nhiễm đã trải qua chuyện của kiếp trước nên trong thâm tâm cô luôn ám ảnh với việc phẫu thuật.
Cô cực kỳ sợ. Nỗi sợ hãi này rất khó để vượt qua.
Tằng Y Nhiễm biết rõ nguyên nhân cái chết của mình trong kiếp trước, đó là vì cơ sở vật chất trong phòng phẫu thuật mà đám người kia sắp xếp rất tệ hại, hơn nữa bác sĩ mà họ mời về cũng là người không có chuyên môn. Bọn họ chỉ lo mổ lấy thận, hoàn toàn không quản cô chết hay sống nên cô mới bị xuất huyết nhiều đến tử vong.
Thật ra phòng giải phẫu của bệnh viện chính quy đều sẽ được trang bị đầy đủ các thiết bị y tế với cùng với đội ngũ bác sĩ rất chuyên nghiệp, phẫu thuật hiến tặng thận chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của cô.
Nhưng rốt cuộc vẫn là câu nói kia: Tất cả đạo lý cô đều hiểu, Tằng Y Nhiễm cô hiểu hết, nhưng bóng ma tâm lý trong lòng người đã từng chết một lần như cô quá khó để vượt qua.
“Hư…” Tằng Y Nhiễm thở dốc.