Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: _Iris
Beta-er: _Tiểu Tỷ Tỷ
Trình Hi nấu nước xong liền đem ấm nước vào phòng tắm: “Trần Vũ Ly, tắm được rồi.”
“Ừm.”
Giờ này cũng đã sắp đến giờ làm việc.
“Trần Vũ Ly, bây giờ tôi đi qua nói với đại đội trưởng chuyện tay cô bị thương một tiếng rồi xin cho cô nghỉ buổi chiều nhé.”
Bên trong chỉ có tiếng nước chảy, không một ai trả lời cô.
Trình Hi quyết định xong thì lập tức rời đi.
Đến nhà ăn, mọi người đều đang ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi để lát nữa sẽ tiếp tục làm việc.
Một nam thanh niên trí thức trông thấy Trình Hi thì đi tới: “Trình Hi, sao lúc nãy ăn cơm không thấy cô vậy? Mấy thím trong nhà ăn có chừa cơm cho cô kìa, cô mau đi ăn đi.”
Ngoại trừ Trình Hi thì Trần Vũ Ly cũng không có mặt.
“Triệu Mạc, anh có thể giúp tôi mang bữa trưa đến ký túc xá cho Trần Vũ Ly không? Cánh tay của cô ấy bị thương rồi.”
Người vừa nói chuyện là nam thanh niên trí thức tên Triệu Mạc. Hắn có dáng vóc cao ráo, trắng trẻo, trên mặt còn đeo kính cận, vừa nhìn đã biết là một người có học.
Triệu Mạc gật đầu: “Được.”
Trình Hi đi tìm đại đội trưởng, còn Triệu Mạc đến nhà ăn mang cơm về ký túc xá.
Ngay lúc Triệu Mạc vừa tới cửa của ký túc xá nữ thì đụng phải Nguyễn Tiểu Ly đang đi ra từ phòng tắm.
Nguyễn Tiểu Ly mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu và một chiếc quần tây đen, mái tóc ướt sũng, ngũ quan tinh xảo càng thêm chói mắt sau khi được nước rửa sạch.
Triệu Mạc lập tức đỏ mặt khi nhìn thấy cảnh tượng này, lắp bắp nói: “Thanh… thanh niên trí thức Trần, tôi tới đưa cơm cho cô đây.”
Nguyễn Tiểu Ly chú ý đến hắn, gật đầu một cái: “Để trên bàn đi.”
Không thể nói cảm ơn với người ta, nếu không sẽ không được điểm.
Triệu Mạc đặt cơm trưa lên bàn, sau đó thoáng nhìn thấy vết thương sưng đỏ trên cánh tay cô: “Bị sao vậy?”
“Bị ngã.” Nguyễn Tiểu Ly trả lời lấy lệ.
Triệu Mạc bước đến gần: “Chắc cô đã chảy nhiều máu lắm phải không? Lúc xuống đây tôi có mang theo băng gạc và một ít thuốc, giờ tôi sẽ mang qua cho cô.”
“Không…”
Không cần.
Lời còn chưa dứt, Triệu Mạc đã chạy đi mất.
Hắn về ký túc xá nam ở đối diện và mang theo một hòm thuốc quay lại.
Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn rồi bảo: “Để hòm thuốc xuống đi. Bây giờ sắp vào giờ làm việc rồi, cậu đi làm đi, tôi biết tự bôi thuốc.”
“Ừ, được.”
Mặt Triệu Mạc đỏ lên, thật ra hắn cũng không dám ở chung một chỗ với Trần Vũ Ly chứ đừng nói là kéo tay cô bôi thuốc.
Lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Vũ Ly thì hắn đã biết cô xinh đẹp, nhưng hôm nay gặp riêng cô…
Triệu Mạc vội vàng rời đi. Hắn sợ Trần Vũ Ly phát hiện ra hắn có gì đó không đúng.
…
Trong ký túc xá của thanh niên trí thức chỉ còn lại một mình cô.
Nguyễn Tiểu Ly mở hòm thuốc trên bàn ra, lấy băng vải quấn hai vòng, thắt chặt nó lại rồi đóng nắp hòm thuốc.
Tiểu Ác: “Trong đó có thuốc đó, cô không cần à?”
“Không cần.”
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống cái bàn trước mặt rồi bắt đầu ăn, khẩu phần ăn vẫn là một chén cháo cùng với một đĩa rau xanh nhỏ.
Thật tình đồ ăn này không thể nói là ngon, chỉ có thể tạm thời lắp đầy bụng mà thôi.
Nguyễn Tiểu Ly đang suy nghĩ lúc nào đó lại tìm cơ hội làm một bữa tiệc nhỏ.
Có Trình Hi xin phép đại đội trưởng thì hẳn là mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì. Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát quyết định cơm nước xong thì đi ngủ luôn chứ không ra ngoài làm việc.
…
Ngoài cánh đồng, mọi người đã bắt đầu làm việc. Một nhóm người thì hát nhạc đỏ, một nhóm thì trò chuyện vang trời.
Sau khi xin nghỉ phép cho Trần Vũ Ly xong, Trình Hi chuẩn bị tiếp tục lên núi đốn củi. Quách Tiểu Tuệ và Chu Phụ Cốc cũng đã đến.
Lúc đến giờ làm, Chu Phụ Cốc vẫn chỉ thấy có mỗi Trình Hi và Quách Tiểu Tuệ thì đưa mắt tìm kiếm. Cuối cùng, sau khi nghe Trình Hi nói, hắn mới biết chiều nay Trần Vũ Ly sẽ không đến.
Vì cánh tay bị thương nên chiều nay cô đã xin nghỉ.
Chu Phụ Cốc đút tay vào túi quần. Bên trong là hộp thuốc mỡ mà hắn đã mang tới…
Quách Tiểu Tuệ không vui cho lắm. Buổi sáng bốn người mà đã mệt bở hơi tai, vậy mà buổi chiều Trần Vũ Ly còn xin nghỉ.
“Tay cô ta đâu có bị đứt mà còn phải xin nghỉ, làm gì có người nào yếu đuối như vậy chứ. Xuống nông thôn rồi mà còn tưởng mình là đại tiểu thư ở thành phố chắc? Lúc trước ở thành phố thì không nói, xuống đây rồi mà còn tính tình thế này.”
Cô ta và Trần Vũ Ly ở cùng một thành phố, tiểu học còn học chung lớp, nhưng lúc đó cả hai hoàn toàn không quen nhau.
Quách Tiểu Tuệ thường xuyên nhìn thấy Trần Vũ Ly mặc váy nhỏ và ngồi ô tô đến trường. Cả trường học của Quách Tiểu Tuệ đều ghen ghét và hâm mộ Trần Vũ Ly.
Bây giờ thanh niên trí thức phải xuống nông thôn, cho dù trong nhà Trần Vũ Ly có tiền thì cũng phải xuống đây giống cô ta.
Mọi người đều bình đẳng như nhau, chỉ riêng Trần Vũ Ly là đặc biệt thích lười biếng.
Trình Hi nhíu mày, cô vốn tưởng rằng Quách Tiểu Tuệ chỉ nói chuyện không biết chừng mực thôi. Nhưng hiện tại Trình Hi lại cảm thấy Quách Tiểu Tuệ thật sự quá không biết điều, mở miệng chẳng biết lựa lời. Thêm nữa, có phải cô ta có thành kiến với Trần Vũ Ly phải không?
Trình Hi không trả lời Quách Tiểu Tuệ, cũng không bảo cô ta đừng nói thế như bình thường mà là bơ đẹp Quách Tiểu Tuệ.
Chu Phụ Cốc phải đi lên núi với hai người kia, vì vậy hắn cứ đứng yên lặng mãi ở phía sau.
Chu Phụ Cốc liếc nhìn Quách Tiểu Tuệ một cái rồi rũ mắt xuống.
Triệu Mạc đang cuốc đất ở đằng xa, Trình Hi vội vàng hỏi: “Triệu Mạc, anh đã đưa cơm đến ký túc xá cho Trần Vũ Ly chưa?”
Triệu Mạc ngẩng đầu đáp: “Đưa rồi, đúng lúc thấy tay cô ấy bị thương. Chỗ tôi cũng có thuốc và băng gạc nên đã đưa hòm thuốc cho cô ấy.”
Chu Phụ Cốc ngước mắt lên, đôi mắt thâm sâu chỉ có vẻ hờ hững, bàn tay hắn siết chặt đồ vật trong túi.
“Anh có thuốc à, vậy tốt quá rồi. Cảm ơn anh nhé Triệu Mạc.” Trình Hi nói.
“Cảm ơn gì chứ, chúng ta là một tập thể, nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Trình Hi nói với Triệu Mạc mấy câu rồi đi lên núi.
Trên đường đi, Quách Tiểu Tuệ luôn miệng nói Trần Vũ Ly xin nghỉ chỉ là làm bộ làm dáng. Nhưng dần dần cô ta phát hiện ra Trình Hi căn bản không để ý tới cô ta, còn chàng trai ở phía sau thì lại luôn im lặng nên càng không thể nói chuyện với cô ta.
Trong tình huống như vậy, cô ta cảm thấy mình giống mệt một kẻ điên đang lầm bầm lầu bầu, thế nên Quách Tiểu Tuệ cắn răng ngậm miệng lại.
Buổi chiều, ngoại trừ tiếng chặt cây của ba người thì không còn âm thanh nào khác.
Chu Phụ Cốc rất tích cực trong việc đốn củi, sau khi chặt ngã sáu cây thì lập tức đem xuống núi.
Lần này Trình Hi không còn không biết tự lượng sức mà muốn vận chuyển cây xuống núi, cô chỉ tập trung và cố gắng hết sức trong công tác đốn củi. Quách Tiểu thì lén lút nghỉ một lát rồi chặt một chút rồi tiếp tục nghỉ, dù sao cô ta cũng chặt không được nhiều. Tuy nhiên, có Chu Phụ Cốc ở đây, chiến lợi phẩm của các cô cũng không đến nỗi nào.
Lúc chấm điểm buổi chiều, mỗi người đều được điểm.
Đại đội trưởng gọi mọi người tập trung ở lối vào nhà ăn, Nguyễn Tiểu Ly cũng được gọi đến.
Cô mờ mịt đứng trong hàng ngũ.
Trong đám người, Chu Phụ Cốc liếc một cái là đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp, trắng trẻo kia. Hắn thấy cánh tay cô đã được băng bó rất gọn gàng, làm gì còn cần đến thuốc của ai nữa.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, đội trưởng bắt đầu nói: “Tháng này mọi người đã làm rất tốt. Tuy mười thanh niên trí thức mới đến thôn chúng ta được nửa tháng nhưng cũng đã hoà nhập với cuộc sống ở đây. Trong thời gian làm việc với chúng ta, họ đã truyền đạt cho chúng ta biết rất nhiều kiến thức: dạy chúng ta ca hát, dạy chúng ta một số chữ đơn giản…”
Đại đội trưởng nói rất nhiều, sau cùng cũng nói ra mục đích của buổi tập hợp hôm nay.
Là nói rõ về mấy cái tem phiếu.
Ở thời đại này, có tiền là chưa đủ mà còn phải có phiếu để mua đồ như phiếu đường, phiếu vải, phiếu thịt,... Những thứ này đều có hạn, mỗi người chỉ được mấy phiếu như vậy trong một tháng.
Đại đội trưởng dựa vào thành tích của mỗi người cũng như số thành viên trong nhà để phát phiếu.
“Ngày mai mọi người được nghỉ một ngày, đúng lúc lại là ngày họp chợ. Mọi người đã có phiếu trong tay cả rồi, muốn ăn cái gì thì ngày mai có đến thị trấn mua.”